“ Ha, chưa hết. Ta bị nhốt trong ngục tối một năm trời, chưa kể đến việc bị giam trong phòng đến 6 tháng. Ta chẳng biết chuyện gì xảy ra ở thế giới ngoài kia cả, ta chỉ biết sau hơn một năm rưỡi ta bị giam cầm thì cha ta, thái thượng hoàng của bây giờ đã băng hà. Dĩ nhiên ta cũng được giải thoát, lúc đấy ta lao đầu tìm kiếm cô ấy, ta đã đến Mỹ và lục tung nơi đấy vài tháng trời nhưng nhận lại vẫn là con số không. Lúc đấy em trai ta, Devlin Smith Athelstan đã tìm ta, đưa ta di chúc của cha ta. Ta đã đọc nó, nội dung trong đấy khiến ta phải khóc.. ta cảm thấy áy náy, vì thế ta ngừng ngay việc tìm kiếm ở Mỹ và quay về Anh. Thừa kế ngôi vị, ta đã dành cả một năm để đưa Vương Quốc lên một tầm cao mới, dĩ nhiên cũng loại bỏ tất cả nguy cơ gây hại đến đất nước. Sau đó ta thoái vị và người kế vị chính là em trai ta - Devlin Smith Athelstan. Sau đó, ta dùng nhiều mối quan hệ để tìm Angela nhưng kết cục vẫn không thể tìm thấy. Ta đã sống 42 năm rồi, việc làm ta hối hận nhất chính là cô ấy... ” Helen giọng có chút ngưng đọng, không biết nên nói gì nữa liền im lặng buồn rầu.
Huyền Thiên Băng lúc này mới thở dài một hơi, quyết định rồi.. Cô sẽ nói cho ông ấy biết...
“ Ông có biết không? Chủ nhân của bức ảnh này tôi cũng quen đấy, hơn nữa tôi còn biết cuộc sống của bà ấy ra sao khi ông bị giam lỏng nữa. Ông có muốn nghe không? ”
“ Cái gì? Cô mau nói đi! ” Helen gấp gáp đáp lại, điều mà Huyền Thiên Băng nói cũng là điều mà ông đã tìm kiếm mười mấy năm nay, tin tức của Angela dường như đã biến mất hoàn toàn khiến ông không thể tra được gì.
“ Lúc ông vừa về Anh Quốc, một cô gái trẻ 23 tuổi mới biết mình có thai, là con của ông. Sống gió ập đến, xảy ra những việc ngoài ý muốn, vào năm 24 tuổi, cô ấy đã phải cưới một người đàn ông không quen biết. Kết hôn là chuyện cả đời, chọn đúng thì hạnh phúc trọn vẹn, chọn sai thì đau khổ cả đời. Người đàn ông đó sau khi phát hiện cô gái có thai của người khác, đã bắt ép cô gái phải phá thai nhưng cô kiên quyết không phá. Cuối cùng cũng lay động người đàn ông kia. Cô đã sinh ra một bé gái xin xắn nhưng đáng tiếc, cô cưới phải một người đàn ông không thương yêu mình, ngay lập tức ông đã có một đứa con trai khác kém đứa bé gái một tuổi. Ông có biết tại sao ông tìm không thấy cô ấy không? Năm 25 tuổi, cô gái ấy đã ra đi và bỏ lại đứa bé gái mãi mãi không quay lại. Đó chính là cuộc đời bi kịch của cô gái ấy.. ” Huyền Thiên Băng kể, đau thương hóa nước mắt, cô đã khóc khi kể về việc này.. Cô không thể kìm hãm được nổi đau.. Nó đau lắm.. Nó luôn làm cô khốn khổ, không bỏ được cũng không quên được..
Helen nghe xong, tim đập trễ một nhịp, từng cơn từng cơn nhói đến tận cùng. Angela.. Người con gái ông yêu nhất, vậy mà lại phải chịu nhiều uất ức như thế sao? Không những thế.. Angela còn có thai! Cô ấy đã sinh con cho ông! Đó chính là con của ông và cô ấy! Chính là người quan trọng nhất với cô ấy! Hiện tại cũng chính là người quan trọng nhất với ông!
“ Cái.. Cái gì chứ? Vậy.. Vậy đứa bé gái đó đang ở đâu? Ở đâu chứ?! ” Helen gấp gáp hỏi, ông có con gái! Con của ông và Angela, sợi dây nối kết cuối cùng giữa ông và Angela! Ông nhất định phải tìm thấy con bé.. Con gái của ông.. Nhất định con bé đã phải chịu khổ rất nhiều.. Ông chắc chắn sẽ bù đắp cho con bé thật nhiều!
“ Ở đâu sao? Ông tự tìm đi, tôi không có nghĩa vụ giải đáp. ” Huyền Thiên Băng thẳng thừng trả lời lại, tại sao cô không nhận cha mình? Cô đã xác định người này chính là cha mình rồi nhưng cô sẽ không nói gì cả. Một người mà ngay cả con gái của mình cũng không tìm được thì cũng không xứng làm cha, hơn nữa ông ấy cũng chưa nuôi cô được ngày nào. Cô không có nghĩa vụ phải có hiếu với ông ấy, cứ lặng lẽ rời đi cho đến khi ông tự tìm được sự thật. Nói ra thì chẳng còn gì thú vị nữa, nhiều khi còn khiến người ta không tin mình!
Thấy Huyền Thiên Băng không muốn nói, ông liền không hỏi nữa. Helen Smith Adelaide đứng dậy, bước đến rót một ly nước, xong lại đem đến cho Huyền Thiên Băng.
“ Cho cô, xem như làm cảm ơn. ”
“ Không khát, cảm ơn. ” Huyền Thiên Băng trả lời lại, từ chối ly nước kia.
“ Sao vậy? Không nể mặt tôi sao? ” Helen hơi cau mày, vẫn cầm ly nước hỏi.
“... ” Huyền Thiên Băng vẫn làm ngơ không đáp lại.
“ Hay là cô sợ trong đây có độc? ” Helen nhìn Huyền Thiên Băng xong lại chăm chú nhìn ly nước, như biểu hiện rằng chẳng nhẽ trong đây có độc mà ông không biết?
“ Không có độc. ” Huyền Thiên Băng lắc đầu, ly nước đó quả thật không có độc.
“ Vậy tại sao cô không uống? ” Helen nhìn Huyền Thiên Băng với vẻ khó hiểu.