Âm thanh này tràn ngập kinh ngạc cùng tán thưởng, nhưng nhiều hơn là sự tò mò.
" Không sai, nha đầu này là thiên tài mà ta đã nói với ngươi, bất quá người như ngươi suốt ngày bế quan, cho nên đối với sự tình bên ngoài đều không biết, ngươi cũng không biết hiện tại danh vọng của nha đầu này trên đại lục cao bao nhiêu đâu."
Khi nói lời này, Giang lão đắc ý nâng cằm, giống như nữ tử thiên tài trước mắt chính là cháu gái hắn.
Lão giả lam bào bị Giang lão trào phúng bèn cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: " Giang lão, nha đầu này không phải người Giang gia, ngươi lại lấy nàng ra khoe khoang trước mặt ta sao? Nếu là đệ tử Giang gia, nói không chừng lão phu còn hâm mộ một chút, đáng tiếc a~, nàng lại không thuộc về ngươi."
Nếu đêm qua Cố Nhược Vân rời đi chậm một chút, tất nhiên sẽ phát hiện, lão giả lam bào này là người đã xuất hiện sau khi nàng rời đi.
" Ha ha, hiện tại không phải cháu gái ta, nhưng không chừng sau này có thể sẽ trở thành người Giang gia." Giang lão cười ha ha hai tiếng, trong lời nói hàm chứa ý vị không rõ, làm lão giả lam bào nghe xong thực không thoải mái.
" Phải không? Chúng ta đến lúc đó liền cạnh tranh một lần, xem nha đầu này sẽ thuộc về ai."
" Ngươi xác định muốn cùng ta cạnh tranh? Nam tử Giang gia chúng ta cũng không ít, một người không được thì sẽ có người khác đến, huống chi ta còn có một cháu ngoại ưu tú, mà Cổ gia đời thứ ba của các ngươi chỉ có một nữ tử mà thôi, ngươi lấy cái gì tranh cùng ta?"
" Ha hả," Lão giả lam bào trào phúng cười " Chuyện này thì có vấn đề gì? Dù sao ta cũng không phải là lão già cổ hủ, nữ nữ yêu nhau... như vậy cũng không tệ a."
Hai người không coi ai ra gì cứ đấu khẩu, đến nỗi Cố Nhược Vân thân là đề tài tranh luận, cũng đã bị bỏ qua, chỉ có thể nhìn hai lão giả đấu khẩu mà đầu đầy hắc tuyến.
Bất quá, từ trong lời nói của hai người, nàng nghe ra lão giả lam bào họ Cổ, nếu đoán không sai, hẳn là thân nhân của Cổ Lan!
" Cố cô nương."
Cố Nhược Vân đang trầm tư, một âm thanh thẹn thùng từ bên người nàng truyền đến.
Giang Mặc Trúc lộ ra gương mặt trắng nõn như ngọc có một chút ửng đỏ, ánh mắt hàm chứa rụt rè: " Ông nội của ta cùng Cổ gia gia quen biết nhiều năm, hiện tại vẫn luôn là cái tính cách này, vô luận cái gì bọn họ đều phải tranh trên tranh dưới, cho nên, ngươi đừng hiểu lầm, bọn họ chỉ đùa vui thôi."
Cố Nhược Vân hơi hơi mỉm cười, thật ra nàng cũng không đem lời nói của hai lão gia hỏa để trong lòng.
Nàng quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Trúc, nhẹ nâng khóe môi: " Các ngươi sao lại ở chỗ này?"
" Cái này......"
Giang Mặc Trúc nâng lên đôi mắt trong trẻo, đôi mắt đen láy kia giống như mặt nước, trong trẻo thấy đáy.
" Ta cùng gia gia, còn có Cổ gia vừa vặn tới nơi này có việc, cho nên đêm qua mới trùng hợp nhận ra thần khí xuất thế, Cố cô nương, ngươi cũng vì thần khí mà đến sao?"
" Thần khí?"
Cố Nhược Vân giật mình.
Thiên Sơn lâm có thần khí xuất thế? Vì sao nàng không biết?
" Không sai," nói đến thần khí kia, đôi mắt Giang Mặc Trúc tỏa sáng, " Tối hôm qua ta cũng thấy được, vô số ánh lửa chiếu sáng cả không trung, bên trong ánh lửa kia, tựa hồ nhìn thấy được hình ảnh chín con cự long, khí thế như vương giả, làm chấn động lòng người, bởi vậy nơi này mới có nhiều người tụ tập như vậy vì thần khí."
Cố Nhược Vân trợn tròn mắt.
Ánh lửa làm nổi bật khắp không trung, cùng hình ảnh chín con rồng....
Bọn họ là đang nói đến thần khí Cửu Hoàng?
Chỉ là Cửu Hoàng này đang ở trong tay nàng, xem ra những người này phải đi một chuyến tay không rồi.
Nhưng mà, khi nghĩ đến oanh động Cửu Hoàng đem lại, trong lòng Cố Nhược Vân dần trầm xuống.
Sau này nếu không dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng tốt nhất không nên lấy Cửu Hoàng ra, nếu không sợ là từ nay về sau, nàng sẽ không được một ngày yên bình, thậm chí có thể hấp dẫn cả cường giả Đệ Nhất thành.