Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh thành.

Sau khi Cố Nhược Vân vào Dạ gia, đây là lần đầu tiên nàng đi trên đường phố của Thánh thành.

Không thể phủ định được, đường phố của Thánh thành thật sự rất phồn hoa. Càng ngạc nhiên hơn, ở bên trong Thánh thành, ngay cả những người dân bình thường, trên người họ cũng có lực lượng dao động cường hãn.

Lúc này, bên trong một tửu quán ở Thánh thành, tại phòng khách lầu hai, một nam tử đang đứng trước cửa sổ, đôi mắt kim sắc có chút nheo lại, chén rượu trong tay nhẹ nhàng lay động, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều nhìn chăm chú vào đám đông bên dưới.

Nam tử này lớn lên thập phần tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ như vẽ, da thịt trắng noãn, không có một chút tì vết. Môi hắn nhấp nhẹ ly rượu, đôi mắt thâm thúy không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hắn đẹp, tuy không bằng Tử Tà tà mị, cũng không như Thiên Bắc Dạ khiến người khác phải kinh diễm, nhưng lại mang khí khái hào hùng, toàn thân đều lộ ra khí phách quân lâm thiên hạ. Cho dù chỉ đứng bên cạnh hắn, người ta cũng sẽ không tự chủ được mà muốn thần phục.

Đặc biệt là người nam nhân này lại có đôi kim sắc tròng mắt, xinh đẹp đến nỗi không có người nào có thể rời mắt nhìn.

- Vân Nhi?

Bỗng nhiên, hắn lại nhìn thấy ở dưới lầu xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt kim sắc xinh đẹp tràn đầy khí phách đột nhiên co rụt lại. Xoát một tiếng liền từ trên chỗ ngồi đứng dậy, ngay lập tức thân mình hóa thành một đạo kim quang, nhanh chóng từ trên lầu nhảy xuống dưới.

Giờ phút này, gương mặt của hắn đã không còn giữ được sự bình tĩnh như lúc trước, gương mặt tràn đầy sự lo lắng.

- Là nàng? Không! Không có khả năng, nhất định là ta nhìn lầm, Vân Nhi đã chết, nàng không có khả năng xuất hiện ở đây!

Nhìn người trước mắt đã đi mất, trái tim nam tử dần dần chìm vào đáy cốc:

- Mấy năm trước, nàng đã bỏ mình (*) rồi, nàng sao có thể xuất hiện ở nơi lưu đày này được? Hơn nữa, nếu như ở nơi lưu đày này mà không đạt tới cấp bậc Võ Đế, căn bản chỉ có thể là có đi mà không có về.

Nói đến đây, nam tử cười khổ một tiếng:

- Có lẽ là mấy năm nay, ta đã quá mức tưởng nhớ nàng cho nên bị hoa mắt. Ngay cả phụ thân nàng cũng nói nàng đã chết, có lẽ, nàng thật sự đã không còn nữa…

Lời nói trầm xuống. Cuối cùng, hắn lại ngắm nhìn con đường tràn đầy người đi lại, một lần nữa quay trở về tửu quán.



- Hả?

Trên đường phố, Cố Nhược Vân hình như đã nhận ra cái gì, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về con đường phía sau lưng vừa đi, lông mày bất giác nhíu một cái:

- Dường như ta vừa rồi đã cảm thấy một loại hơi thở quen thuộc, chẳng lẽ cảm giác của ta có sai lầm!?

Nghĩ đến điều này, Cố Nhược Vân lắc đầu, tiếp tục lại đi về phía trước, không quay đầu lại nữa.

Nếu như vừa rồi nàng quay đầu lại một lần nữa, nàng sẽ trông thấy người nam tử từ trên tửu lâu bay xuống. Cũng chính vì nàng không quay đầu lại, cho nên cũng không phát hiện ra thân ảnh đó.

...

Phòng khách của tửu quán.

Nam tử vừa mới đi vào, còn chưa từ bên trong thất vọng vừa nãy lấy lại tinh thần, lệnh bài truyền tin đã truyền đến một giọng nói:

- Chuyện gì?

Hắn nhíu mày, hỏi.

- Kim đại ca, bao giờ ngươi mới trở về?

Giọng nói này vô cùng mềm mại, khiến bất kể kẻ nào nghe thấy cũngkhông thể nổi giận được.

- Sau một tháng nữa.

Nam tử thở dài. Cho dù thế nào, Hạ Sơ Tuyết cũng là muội muội của Vân Nhi, bản thân mình dù không thích nàng nhưng vì Vân Nhi, hắn cũng không thể nào không để ý người của Hạ gia. Nếu không thì Vân Nhi có chết cũng không có cách nào an tâm được.

- Vâng, Hạ Sơ Tuyết muội nhất định sẽ chờ Kim đại ca!

Giọng nói từ lệnh bài truyền đến bỗng dừng một chút, sau đó lại vang lên:

- Kim đại ca, tỷ tỷ đã chết. Cũng đã đến lúc ngươi nên quên nàng đi.

- Đủ rồi!

Đôi mắt kim sắc của nam tử trầm xuống, giọng nói lạnh lùng nói ra:

- Hạ Sơ Tuyết, bởi vì ngươi là muội muội của Vân Nhi, ta mới có thể bảo hộ Hạ gia các ngươi. Ta chỉ không hy vọng, gia tộc của nàng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! Nhưng mà, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên tình bằng hữu mà chúng ta đã cùng chung hoạn nạn mới có được! Nếu nàng thật sự đã chết rồi, ta tất nhiên sẽ ghi nhớ nàng đời đời kiếp kiếp! Nếu như còn nói những lời này thì từ đây về sau, sinh tử của Hạ gia, không liên quan gì đến ta!

*******

(*) Bỏ mình: chỉ cái chết, tử vong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK