Một tháng sau.
Trong phòng, rèm cửa khẽ lay động, gió xuân ấm áp vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Cố Nhược Vân.
Nàng giống như là đang ngủ, khẽ nhắm mắt, một đầu tóc đen vòng quanh khuôn mặt của thiếu nữ, an tường mà mê người.
Lúc này, trong Thượng Cổ Thần Tháp, nam thân một thân áo bào màu tím viền vàng không gió tự bay, hai tay chắp sau lưng, mắt tím mỉm cười nhìn thiếu nữ xuất hiện ở trước mặt bản thân, bên môi khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ.
"Nơi này, nơi này chính là tầng thứ hai của Thượng Cổ Thần Tháp, ngươi có thể ở trong này đạt được ban thưởng vì ngươi đột phá Võ Giả."
Tầng thứ hai của Thượng Cổ Thần Tháp, ngay cả Cố Nhược Vân còn không biết sẽ tặng nàng cái gì, nhưng mà thế nào cũng không có khả năng kém hơn đan phương của tầng thứ nhất…....
"Đây là..... Đan phương của Tụ Linh đan?"
Tụ Linh đan, xem như là bản nâng cấp của Tụ Khí đan, tỷ như nói, người dừng ở Võ Tướng cao cấp giống như Dư lão kia, thông qua Tụ Linh đan là không cách nào thành công đột phá, điều này cũng là lí do vì sao lúc trước nàng không cho Dư lão dùng Tụ Khí đan.
Nhưng mà, nếu có Tụ Linh đan liền không giống, đan dược này cũng có tác dụng đối với tu luyện giả (người tu luyện) cấp bậc Võ Tướng! Hơn nữa có thể thành công khiến cho hắn đột phá!
Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân trong lòng căng thẳng.
Tuy rằng hiện tại nàng đã có Bách Thảo Đường và Ma tông này, nhưng mà, còn không có một cường giả chân chính, nếu Dư lão có thể trở thành Võ Vương, ở trong Thanh Long Quốc, hoàn toàn có thể hoành hành.
"Xem ra tầng thứ hai này cũng là ba đan phương, phân biệt vì Tụ Linh đan, Hồi Huyết đan và Phục Linh đan."
Mọi người đều biết, võ giả là dùng linh lực để chiến đấu, nếu linh lực hao hết, chờ đợi võ giả chính là nguy hiểm trí mạng, cho nên Phục Linh đan chính là dùng để khôi phục linh lực của võ giả, về phần Hồi Huyết đan, tên như ý nghĩa, chính là dùng để trị liệu thương thế.
Cố Nhược Vân dè dặt cẩn trọng thu đan phương, cười cười, nói: "Ta còn đang lo thế nào làm Dư lão đột phá, không nghĩ tới đã chiếm được đan phương của Tụ Linh đan, hả?"
Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân cảm giác được thanh phế Linh Khí nhặt được kia sinh ra một trận dị động, sau đó ‘hưu’ một tiếng bay ra, dựng đứng ở trước mặt của nàng...............
"Tử Tà, đây là có chuyện gì? Phế Linh Khí đã mất đi linh lực rồi, vì sao còn có thể……."
Tử Tà không nói gì, hai mắt thật sâu nhìn chằm chằm phế Linh Khí, hắn trầm mặc một lúc lâu, có chút thong thả mở miệng nói: "Nha đầu, ngươi thử đưa linh lực của bản thân đến phía trên phế Linh Khí."
"Được."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, tay ngọc chậm rãi dừng ở mặt ngoài phế Linh Khí, rồi sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một dòng linh khí theo lòng bàn tay dùng tốc độ cực kì thong thả chảy xuôi đến phía trên phế Linh Khí, lại bị phế Linh Khí chậm rãi tiếp nhận rồi, đúng lúc này, một luồng ánh sáng mãnh liệt từ trên phế Linh Khí bắn ra, bao phủ toàn bộ Thượng Cổ Thần Tháp……....
"Đây…... Đây là có chuyện gì?"
Giờ phút này, Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Xem ra ta đoán không sai," Tử Tà cười cười: "Nha đầu, Thượng Cổ Thần Tháp tầng thứ hai này còn cho ngươi một loại năng lực, hẳn là dưỡng khí!"
"Dưỡng khí? Có ý tứ gì?" Cố Nhược Vân chớp mắt, mê mang nhìn nam nhân miệng cười tà mị kia.
Tử Tà dương môi cười khẽ: "Đơn giản mà nói, ngươi có thể ở đưa linh lực vào trong vũ khí, dùng như linh khí, đương nhiên, thanh kiếm trong tay ngươi chỉ là Đê Giai Linh Khí thôi, nếu muốn trở thành Trung Giai và Cao Giai Linh Khí, lấy thực lực hiện tại của ngươi còn không được, còn Thần Khí trong truyền thuyết kia, cần phải tài liệu có rèn Thần Khí, nhưng mà ở lúc ngươi vừa cất bước còn có một thanh Linh Khí chân chính, đối với trưởng thành ngày sau của ngươi cũng có ưu việt rất lớn."