"Nhân loại, ngươi và tiểu tử bán thú nhân này có quen biết?" Lão giả mặc trường bào màu nâu nhìn thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, lại cũng không để nàng vào mắt, cười lạnh một tiếng, nói: "Ta khuyên ngươi vẫn là đừng xen vào việc của người khác, giao bán thú nhân này cho chúng ta xử lý!"
Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại từ trong trầm mặc, nhíu mày: "Nếu ta nói không thì sao?"
"Hừ!" Lão giả mặc trường bào màu nâu lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Nếu ngươi làm bạn với bán thú nhân này, mà đối nghịch với nhân loại chúng ta, vậy ngươi sẽ là phản đồ trong nhân loại chúng ta, sẽ để tiếng xấu muôn đời!"
Cố Nhược Vân khẽ cười một tiếng, tươi cười của nàng không tới đáy mắt, trong mắt toàn là thanh lãnh.
"Phản đồ của nhân loại? Không biết các ngươi là gì góc độ từ để kết luận thân phận phản đồ này?"
Lão giả mặc trường bào màu nâu nhưng là không nghĩ tới Cố Nhược Vân sẽ nói như thế, lập tức cắn chặt răng, lạnh giọng phân phó nói: "Nữ nhân này làm bạn với bán thú nhân, đều là ác nhân vẽ đường cho hươu chạy! Vì hòa bình đại lục, hôm nay chúng ta cùng nhau diệt trừ hai người bọn họ!"
Nghe thấy lời nói này, Lam Ca giận tím mặt, con ngươi màu lam càng lạnh như băng, lạnh lùng nhìn những kẻ gọi là nhân sĩ chính nghĩa trước mắt này.
"Quả nhiên là muốn gán tội cho người thì sợ gì không có lý do, Cố cô nương không làm bất cứ chuyện gì, các ngươi lại ngay cả nàng cũng không muốn buông tha, đây chính là bộ mặt của nhân loại các ngươi này? Các ngươi muốn còn không phải là cơ thể của ta? Muốn thì các ngươi lấy đi, chuyện này không có quan hệ gì với nàng!"
Nói tới đây, Lam Ca chuyển mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân, đáy mắt mang theo một chút xúc động.
"Cố cô nương, năm đó là ngươi giúp ta, hơn nữa kẻ thù của ta, cũng là ngươi thay ta giết được, nhân tình ta nợ ngươi quá nhiều! Huống chi, ta đã từng nói muốn tùy tùng ngươi, vì vậy từ năm đó sau khi cùng Lưu Nguyệt rời đi ngươi, chúng ta đã tự sáng lập ra một thế lực, ngươi đi Phong Vân đế quốc tìm Lưu Nguyệt, hắn sẽ giao thế lực của chúng ta cho ngươi."
Phong Vân đế quốc không có Hoàng đế, đó là bởi vì, hắn luôn luôn lưu trữ vị trí này.
Vì một ngày kia giao đến trong tay Cố Nhược Vân...
"Ngươi lui ra phía sau." Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày, nói với nam tử mắt lam bên người.
Lam Ca lắc lắc đầu, sắc mặt quật cường mà kiên quyết: "Cố cô nương, ta không muốn liên lụy ngươi, việc này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi đã trợ giúp ta quá nhiều, ta có thể gặp ngươi một lần ở trước khi chết đã cảm thấy mỹ mãn."
Dứt lời, tầm mắt của hắn chuyển về phía mọi người trước mặt, thấy chết không sờn nói: "Các ngươi muốn là thân thể của ta, ta có thể cho các ngươi, điều kiện tiên quyết là, để cho Cố cô nương rời đi, nếu không, ta lập tức tự bạo ở trước mặt các ngươi, làm cho các ngươi cái gì đều không chiếm được!"
Mày Cố Nhược Vân càng nhăn càng chặt: "Lam Ca, ngươi tránh ra."
"Cố cô nương, ta biết thiên phú của ngươi rất mạnh, thực lực cũng rất mạnh, nhưng đối mặt những người này cũng rất là cường đại, ta thật sự không muốn liên lụy đến ngươi."
Lam Ca lắc lắc đầu, vẫn che ở trước mặt Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân thở dài, bất đắc dĩ bước lên trước: "Lam Ca, ta đến đây, là muốn mang ngươi đi Long tộc, dù sao mẫu thân của ngươi đến từ nơi đó, ngươi nhất định muốn đi về nhìn xem, cho nên, hiện tại ngươi đi bên cạnh ngốc, cho ta ba giây, trong vòng ba giây ta sẽ giải quyết bọn họ."
Ba giây?
Lam Ca hơi hơi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt thanh lệ của Cố Nhược Vân.
Không biết vì sao, sau khi trông thấy mặt mày thanh lãnh tự tin của nữ tử, tâm của hắn không tự chủ được tràn ngập tin tưởng đối với nàng.
"Ba giây?" Lão giả mặc trường bào màu nâu cười ha ha hai tiếng: "Cô nương, ngươi là đang đùa chúng ta? Hừ, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể giải quyết nhiều người chúng ta như vậy trong ba giây hay không."