- Vân Nhi, sau này dù là có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn sẽ tuyệt đối không làm tổn thương nàng, xin hãy tin tưởng ta.
- Được ta tin ngươi!
Nam nhân này làm bạn với nàng bao nhiêu năm lẽ nào nàng lại không tin tưởng?
Chỉ sợ tới một ngày cho dù hắn lấy kiếm chĩa về phía nàng thì nàng cũng sẽ nghĩ người đó tuyệt đối không phải Tiểu Dạ của nàng.
Bởi vì chắc chắn Tiểu Dạ sẽ không bao giờ làm nàng tổn thương.
- Vân Nhi, khi nào chúng ta sẽ rời đi?
- Một tháng nữa, ta đáp ứng Dạ Lan giúp hắn trị liệu, chờ tới khi hắn hồi phục chúng ta sẽ lập tức rời đi.
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, hiện giờ nếu Tiểu Dạ đã tỉnh cũng đã đến thời điểm bọn họ nên đi khỏi nơi đây. Tiếc là hiện tại không có Tử Tà ở bên cạnh.
...
Đông Nhạc đại lục.
Bên trong một khách sạn, một nam nhân với nét mặt lạnh lùng, dung mạo tuấn mỹ tựa thiên thần, đôi mắt màu vàng kim trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ trên chén rượu.
- Ngươi vội vã gọi ta trở về, nói là tìm được kẻ đã hại chết Vân Nhi, kẻ đó là ai?
Hạ Sơ Tuyết vẻ mặt háo sắc, còn có chút phẫn nộ nói:
- Kim đại ca, thực sự kẻ đã hại chết tỷ tỷ chính là y thánh Bạch Trung Thiên! Lúc đó hắn ta muốn gả tỷ tỷ cho một nam nhân để đổi lấy dược liệu, tỷ tỷ không đồng ý cho nên hắn ta đã giết chết tỷ tỷ.
“Bang!”
Cái ly trên bàn bị hắn bóp vỡ tan, mảnh vỡ đâm thủng bàn tay nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, đôi mắt màu vàng kim chợt lóe lên tia lạnh lẽo.
- Chứng cứ đâu?
- Chứng cứ...
Hạ Sơ Tuyết trong mắt hiện lên một tia hung dữ.
- Chứng cứ đó là, Bạch Trung Thiên gần đây có liên hệ qua lại với Tần Nhiên, Tần Nhiên chính là kẻ lúc trước hắn muốn gả tỷ tỷ cho.
Tần Nhiên.
Nghe thấy cái tên này, đôi mắt vàng kim càng thêm trầm lãnh, hắn trầm giọng nói.
- Chuyện này ta sẽ điều tra rõ, nếu thực sự là hắn đã hại chết Vân Nhi thì cho dù hắn có chạy tới chân trời góc bể ta cũng sẽ đuổi cùng giết tận.
Nhìn biểu tình của hắn Hạ Sơ Tuyết chỉ cười lạnh một tiếng.
Kim đại ca ơi kim đại ca ngươi muốn chứng cứ gì ta sẽ bố trí cho ngươi chứng cứ ấy! Tất nhiên kết quả cuối cùng Bạch Trung Thiên sẽ là thủ phạm hại chết Hạ Nhược Vân. Tới lúc đó ta sẽ mượn dao giết người, lợi dụng ngươi tống khứ cái lão già đáng ghét kia đi cùng Hạ Nhược Vân.
“Xôn xao!”
Nói xong những lời này với Hạ Sơ Tuyết, Kim Đế liền nhanh chóng xông ra ngoài. Ngắm nhìn bóng lưng hắn dời đi tay Hạ Sơ Tuyết bất giác nắm chặt lại hít sâu một hơi, sau đó cũng quay đầu rời khỏi khách sạn.
Hạ gia khách đến đầy nhà.
Lúc Hạ Nhược Vân còn sống, dù tình cảm đối với Kim Đế rất sâu nặng nhưng cũng không thường xuyên qua lại, mọi người đều không biết mối quan hệ của nàng cùng Kim Đế. Cho dù là Hạ Sơ Tuyết và cha nàng là Hạ Minh cũng chỉ sau khi nàng qua đười thì mới biết được mối quan hệ này.
Mượn tay Kim Đế, Hạ gia đã diệt trừ được vô số kẻ thù, bởi vậy nên thế gian phải nhìn Hạ gia bằng con mắt khác. Có một Võ Đế ở phía sau hậu thuẫn, ở tại Đông Ngạc đại lục này hiếm có gia tộc nào dám gây khó dễ Hạ gia.
Huống chi, mọi người còn không hề hay biết ở Hạ gia vẫn còn một con át chủ bài khác.
Trong một gian mật thất ẩm ướt, phát ra từng tiếng động.
Chỉ thấy một con Chu Tước bị giam cầm, trên bàn tràn đầy thức ăn, nhưng hắn tựa hồ như không hề ăn uống, hướng phía trong thạch thất bị phong bế phát ra từng tiếng gầm rú, phẫn nộ đem tất thảy đồ ăn thức uống trên bàn đều hất tung xuống đất.