Uy hiếp!
Lời này là uy hiếp trần trụi!
Ý tứ của lão thật rõ ràng, lúc này Mộ Dung thế gia thám hiểm, Diệp gia khẳng định sẽ ra tay với bọn họ! Lúc đó, bọn họ ngoài ý muốn chết ở trong lăng mộ cũng không trách được ai.
Sắc mặt Mộ Dung lão gia tử rất là khó coi, nắm chặt nắm tay thiếu chút muốn dừng ở phía trên khuôn mặt già nua đáng đánh đòn kia của Diệp Lạc, nhưng cuối cùng ông vẫn là khắc chế bản thân, cười lạnh một tiếng: "Diệp gia chủ, có một số lời nói ngươi không cần nói quá sớm, ai chết ai sống còn không nhất định!"
"Ha ha ha!"
Ngay tại trong nháy mắt giọng nói của lão gia tử còn chưa dứt, một tiếng cười điên cuồng truyền đến từ dưới chân núi, vang vọng ở mỗi một tấc đất.
Sau khi nghe tiếng cười kia, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, bao gồm tất cả người của ba đại gia tộc đều nhìn về phía đường nhỏ phía trước.
Ở phía trên đường nhỏ kia, một hàng đại hán cầm vũ khí trong tay bước nhanh mà đến, llêqquýđôn trên người đại hán này đều mang theo hơi thở giết chóc, **** trên thân có vô số vết sẹo. Mà đi phía trước đám đại hán kia là hai gã nam tử. Chỉ thấy một người trong đó thân cường thể tráng, để râu quai nón dày rậm, vác đại đao trên vai, vẻ mặt dữ tợn.
So sánh tương đối mà nói một người khác thoạt nhìn thư thái hơn rất nhiều, một bộ áo xanh, mang theo hơi thở thư sinh, trong tay hắn cầm một cây quạt xếp, khuôn mặt cũng không tính là anh tuấn kia lại thoạt nhìn vô cùng thư thái.
Chỉ là, sau khi mắt thấy nhóm người này đến, sắc mặt mọi người cũng bất giác có chút trầm xuống.
"Các ngươi tới nơi này làm gì?"
Mai Tuyết hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không tốt nói.
"Ha ha," Đại hán râu quai nón cười to hai tiếng, khinh thường liếc qua khuôn mặt của Mai Tuyết: "Loại thứ tốt như Đế Vương Chi Mộ này, ai quy định là thế lực Hắc Nham Thành các ngươi độc hữu (một mình sở hữu), thật ngượng ngùng, bảo vật trong lăng mộ này, Lang Nha đạo tặc đoàn chúng ta cũng cảm thấy rất hứng thú."
Lang Nha đạo tặc đoàn?
Nghe thế, đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên một chút khác thường.
"Những người này là người Lang Nha đạo tặc đoàn," Hai mắt Mộ Dung lão gia tử trầm xuống, nói: "Đại hán râu quai nón kia là phó đoàn trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn, lqd về phần gã nam nhân thoạt nhìn rất giống thư sinh kia, là đệ nhất cường giả của đạo tặc đoàn, đội trưởng Nam Cung Tư!"
Theo ngay từ đầu, ánh mắt của Cố Nhược Vân đã dừng ở trên người thư sinh kia.
Tuy rằng thư sinh kia nhìn như không có uy hiếp gì, nhưng mà, chỉ là một cái liếc mắt, Cố Nhược Vân đã cảm giác được hơi thở nguy hiểm trên người hắn kia.
Này không thể nghi ngờ là một nhân vật nguy hiểm nhất trong đám người ở nơi này!
Bất kể là thủ lĩnh thế lực ngầm, hay là Mạc Ly Ưu có khuôn mặt không già, hay là Mai Tuyết thân là Y Sư, đều không ai nguy hiểm hơn nam nhân này!
Có lẽ lúc này đây, nàng gặp phải, chính là kẻ địch tương đối khó giải quyết!
"Nam Cung đội trưởng, Ngụy Tây phó đoàn trưởng!"
Sau khi thấy hai người này, hai mắt Diệp Lạc lập tức sáng ngời, vội vàng nghênh đón, tươi cười đầy mặt nói: "Rốt cục các người cũng đến đây!"
Giờ khắc này, lão không còn âm trầm cao ngạo như khi ở trước mặt Mộ Dung lão gia tử, cả người đều giống như một con chó nịnh nọt, nếu thật sạu có một cái đuôi, lão tất nhiên sẽ vẫy vẫy rất là khoan khoái, giống như sợ người khác không biết lòng trung thành của lão.
"Diệp Lạc!"
Mộ Dung lão gia tử nhìn thấy là Diệp gia dẫn người Lang Nha đạo tặc đoàn tới đấy, tức đến mức râu thổi loạn, tức giận rống lớn nói: "Ngươi đừng quên, Llqđ Đế Vương Chi Mộ này là người Hắc Nham Thành chúng ta phát hiện ra, ngươi để cho người Lang Nha đạo tặc đoàn đến là có ý tứ gì? Nếu bọn họ đến đây, vậy lấy được bảo vật há lại có phần của chúng ta?"