Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không biểu hiện bất cứ điều gì: “ Đáng tiếc, bất quá ta lấy đi Cửu U chi hỏa trong Ẩn Môn, nếu đúng là như vậy trưởng lão Ẩn Môn sẽ không bỏ qua ta!”

Đồng dạng trong lời nói của hắn cũng tràn ngập tiếc hận, thật giống như đáng tiếc cho Cửu U chi hỏa ở trên người Cố Nhược Vân.

Nhìn thấy trong giọng của hắn ẩn ẩn ý tứ, trong lòng Ôn Nhã vui vẻ: “ Vân Ngạn sư huynh, nếu ngươi yêu cầu hỗ trợ cái gì, tất nhiên Ôn Nhã sẽ không chối từ!”

Hỗ trợ?

Sao có thể!

Nàng chỉ là muốn lợi dụng nam nhân này mà thôi, vì sao phải mạo hiểm giúp hắn? Cố Nhược Vân nguy hiểm như thế, cùng nàng đối nghịch không cẩn thận liền bị tan xương nát thịt! huống chi, trên người nàng còn có kịch độc, phàm là xuất hiện một chút suy nghĩ muốn tổn thương Cố Nhược Vân, sẽ sinh ra cảm giác xé rách đau đớn.

Hiện giờ với tình huống của nàng, căn bản không thể trợ giúp Vân Ngạn.

" Giúp ta?" đáy mắt Vân Ngạn tối sầm lại, trên mặt mang theo một nụ cười, " Không biết ngươi giúp ta chuyện này, ngươi yêu cầu ta cái dạng hồi báo gì?"

Ôn Nhã cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía dung nhan anh tuấn cả Vân Ngạn: “ Ta muốn truyền thừa của Ẩn Môn!”

Truyền thừa Ẩn Môn?

Ha ha ha!

Dưới đáy lòng Vân Ngạn phát ra một trận cười lớn, ánh mắt trào phúng dừng trên người Ôn Nhã: “ Ôn Nhã, ngươi có phải hay không quá đề cao chính mình? Chỉ bằng ngươi cũng muốn truyền thừa Ẩn Môn? Nằm mơ đi thôi, truyền thừa Ẩn Môn chúng ta tuyệt đối sẽ không giao cho loại nữ nhân âm hiểm ngoan độc như ngươi!”

Ôn Nhã ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Vân Ngạn, tựa hồ suy nghĩ thật cẩn thận về người nam nhân này vì sao lại đổi sắc mặt nhanh như vậy.

“ Hơn nữa, ngươi còn nghĩ gạt ta lấy đi Cửu U chi hỏa? Ngươi cho rằng ta là người ngu ngốc? Cửu U chi hỏa chỉ nhận một chủ nhân, căn bản không thể đổi chủ, cho dù Cố Nhược Vân đã chết, Cửu U chi hỏa cũng không có khả năng bị người khác thu phục! Ngươi cho rằng ta không biết chuyện này?”

Ngữ khí Vân Ngạn tràn ngập lửa giận, từ đầu hắn cho rằng quan hệ giữa Ôn Nhã cùng Cố Nhược Vân là rất tốt, nếu không cũng không muốn đón tiếp nàng.

Lại không nghĩ rằng, nữ nhân này thế nhưng muốn lừa gạt hắn đoạt lấy Cửu U chi hỏa!

Sắc mặt Ôn Nhã càng thêm tái nhợt, nàng căn bản chưa từng đoán được Vân Ngạn sẽ biết tin tức này! Không phải gia gia đã nói với nàng, chuyện ngọn lửa không thể đổi chủ chỉ có hắn mới biết được sao? Vì sao người Ẩn Môn cũng biết chuyện này!

Đáng tiếc, Ôn Nhã thông minh một đời, từ trước tới nay lại bị suy nghĩ của bản thân che mờ mắt.

Ẩn Môn có vạn năm lịch sử, như thế nào lạc hậu giống như các thế lực khác? Loại chuyện này căn bản bọn họ không có khả năng không biết.

Nếu không mà nói, vì sao Cố Nhược Vân dám ở trước mặt người Ẩn Môn lộ ra Cửu U chi hỏa?

Bởi vì nàng biết rõ ràng, người Ẩn Môn tất nhiên sẽ biết chuyện Cửu U chi hỏa không thể đổi chủ!

“ Vân Ngạn sư huynh, ta.....” Ôn Nhã cắn chặt môi, muốn biện giải cho chính mình, lại bỗng nhiên phát hiện tất cả biện giải đã không còn ý nghĩa, người nam nhân này nàng không thể lợi dụng.

Bởi vậy, Ôn Nhã dứt khoát ngậm miệng lại, cái gì cũng đều không nói.

“ Ôn Nhã, ta xin khuyên ngươi một câu, ở bên trong Ẩn Môn tốt nhất an phận một chút!” Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, “ Ngươi cùng Cố Nhược Vân tuy rằng không phải người Ẩn Môn chúng ta, nhưng hiện giờ cũng coi là một nửa đệ tử Ẩn Môn! Mà Ẩn Môn chúng ra kiêng kỵ nhất chính là hãm hại trong tộc! Nếu có gì không phục, có thể đi tới đài luận võ quyết phân thắng bại, nhưng nhất quyết không cho phép lén tranh chấp sát hại nhau!”

Đó chính là quy tắc của Ẩn Môn.

Cũng chính là quy tắc bọn họ tuân thủ từ trước cho tới nay!

Cho dù hiện giờ Cố Nhược Vân không phải là lão đại, nhưng vì quy tắc Ẩn Môn hắn cũng tuyệt đối không cho phép Ôn Nhã làm càn như thế!

“ Vân Ngạn sư huynh,” Ôn Nhã hòa hoãn lại thần sắc, khuôn mặt mỹ lệ lại lần nữa nâng lên tươi cười, giống như chuyện gì cũng chưa có phát sinh qua, ôn nhu nói, “ Đa tạ ngươi dạy dỗ, ta đã nhận ra sai lầm của mình! Không sai, ta xác thật ghen ghét Cố Nhược Vân, cũng không cam lòng bản thân đứng ở vị trí thứ hai, cho nên hiện tại mới muốn cùng ngươi liên hợp, chỉ vì muốn tranh thủ có được truyền thừa kia, đến mức chuyện về Cửu U chi hỏa ta cũng không biết.”

Vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không thừa nhận chính mình muốn lợi dụng Vân Ngạn!

Vân Ngạn không muốn nói thêm cái gì nữa, phất tay nói: “ Nhớ kỹ lời ta nói, nếu còn có lần sau ta liền đi thông báo cho trưởng lão Ẩn Môn, lúc đó ngươi nhất định phải rời đi Ẩn Môn, hiện tại ngươi có thể đi xuống, mặt khác đừng đánh chủ ý lên Cố Nhược Vân, bây giờ nàng đã là lão đại của ta, nếu ngươi dám can đảm ra tay đối với nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK