Mai trưởng lão có một chút ghen ghét, sớm biết như thế, vừa rồi mình nên giành trước một vị trí bên người hắn, không nên sợ hãi nam tử này như vậy mà đánh mất một cơ hội tốt! Nếu ở bên người hắn, nói không chừng đám linh thú này cũng không dám tiến lên.
Rất hiển nhiên, suy nghĩ đó không phải chỉ có một mình Mai trưởng lão, một người võ giả thấy không thể đối kháng với đám linh thú cường đại, vội vàng hướng về sau lưng hắc y nam tử trốn đi, nhưng cho dù hắn trốn sau lưng hắc y nam tử, đầu linh thú kia vẫn là truy kích tới nơi một phát xuyên qua ngực hắn.
Lần này, Mai trưởng lão không rõ những linh thú kia không phải sợ hắc y nam tử sao? Vì sao đám người Cố Nhược Vân đứng bên cạnh hắn được che chở, những người khác lại không thể?
Phanh!
Hiện tại trước mặt Vận trưởng lão, một linh thú đã đem quần áo nàng một chưởng xé nát, vì thế linh thạch giấu trong quần áo cũng rơi xuống.
Vận trưởng lão thần sắc đại biến, vội vàng muốn đem linh thạch nhặt trở về, thời điểm nàng có thể cầm viên linh thạch kia, đám linh thú vừa rồi còn công kích nàng bỗng nhiên dừng lại, xoay người hướng người khác vọt qua.
Nhìn thấy một màn này, Vận trưởng lão trầm mặc xuống, thật lâu sau phảng phất nàng nghĩ tới cái gì, chạy nhanh quát: " Các ngươi đem bảo bối vừa rồi được phân chia ném đi."
" Cái gì?" Mai trưởng lão sửng sốt một chút, xoay người hướng Vận trưởng lão rống lên một tiếng, " Đầu óc ngươi có vấn đề đi? Những bảo bối kia là lợi phẩm chúng ta đi thăm dò di tích lần này, ngươi thế nhưng bảo ta ném?"
Con ngươi Vận trưởng lão trầm xuống, trầm giọng nói: " Nếu các ngươi muốn còn mạng để sống liền đen bảo bối ném ra, bằng không đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!"
Mai trưởng lão nhìn sắc mặt ngưng trọng của Vận trưởng lão, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng nàng.
Những người Mị Tông khác đều vội vàng đem bảo bối ném trên mặt đất, trong ánh mắt tràn ngập không nỡ cùng rối rắm.
Mà sau khi bọn họ đem bảo bối ném đi, nhóm linh thú liền từ bỏ công kích, hướng tới trước mặt những người còn cầm bảo bối trên người vọt qua! Những người Mị Tông ngoài ý muốn vứt bỏ bảo vật nhặt lại được tính mạng, số đông những người khác thì bị linh thú xé rách bụng, chết thê thảm.
" Những bảo bối này thế nhưng đòi mạng chúng ta?" Mai trưởng lão rốt cuộc phản ứng lại, sắc mặt biến đổi, " nhưng mà chúng ta hao tổn lớn như vậy mới có được bảo vật, nhất định phải vứt bỏ sao?"
Trong lòng Vận trưởng lão cũng tràn đầy không nỡ, nhưng nàng so với Mai trương lão thì tương đối nghĩ thoáng hơn.
" Chúng ta cũng không có biện pháp khác, những linh thú này quá mức cường đại nếu không ném xuống mấy thứ này mà nói, chúng ta khẳng định sẽ gặp linh thú khác công kích, cũng chỉ có thể từ bỏ nó."
Trong lòng Mai trưởng lão tràn đầy oán giận, nếu hắc y nam tử kia nguyện ý ra tay căn bản bọn họ cũng không cần đem bảo vật vứt xuống.
Đương nhiên nàng lại không dám oán hận hắc y nam tử, hiện tại đem tất cả phẫn nộ phát tiết lên đầu Cố Nhược Vân.
" Lúc trước ngươi cũng không cùng chúng ta tranh đoạt bảo vật, có phải đã sớm biết cầm những bảo vật này sẽ nguy hiểm?"
Vì bảo vật, cường giả Mị Tông cũng đã chết không ít người, Mai trưởng lão thân là trưởng lão Mị Tông thế nào không đau lòng?
Đều do nữ nhân này!
Nếu nàng sớm nói, không chừng người Mị Tông cũng không cầm mấy thứ này.
Mai Trưởng lão cũng chỉ oán giận trong lòng như thế, nếu lúc trước trong căn phòng Cố Nhược Vân nói cho bọn họ sẽ có nguy hiểm, phỏng chừng bọn họ cũng không tin, ngược lại còn cho rằng Cố Nhược Vân lừa gạt bọn họ để một mình ngồi không mà hưởng nhiều bảo bối!