Vừa nghe lời này, sắc mặt đại trưởng lão lập tức thay đổi:
- Làm sao có thể như vậy? Con là con trai duy nhất của chủ phủ, nếu con xảy ra chuyện gì, vậy thì chủ phủ cũng sẽ không muốn sống nữa! Tuyệt đối không thể như vậy!
- Nếu con không làm như vậy, cha con sẽ chết!
Nước mắt của thiếu niên lại không nhịn được mà rơi, hắn cắn chặt môi, cầu xin nói:
- Đại gia gia, con muốn muốn cứu cha của con.
- Tiểu thiếu gia.
Bỗng nhiên, Vinh Nguyệt đang ngồi một bên mở miệng lần nữa, nàng cười cười, nói:
- Thật ra chuyện này rất đơn giản, cũng không cần tiểu thiếu gia tự mình ra tay, chỉ cần một người đang ở cảnh giới Võ Vương là ta có thể đem độc từ người chủ phủ chuyển qua người hắn. Thân phận của tiểu thiếu gia tôn quý, làm sao có thể đi làm việc này?
Đại trưởng lão gật đầu, cũng đồng ý với lời nói của Vinh Nguyệt, lại càng thêm yêu thích nàng.
Chỉ có người không để ý những chuyện nhỏ nhặt mới có thể làm lên việc lớn!
Đã là một cường giả, phải có trái tim sắt đá, người không vì mình, trời tru đất diệt! Người quá lương thiện cũng sẽ không thể sống nổi ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
- Ngươi nói cái gì?
Khuôn mặt thanh tú của tiểu thiếu gia lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ, tức giận nói:
- Mạng của người khác cũng là mạng! Vì sao ta phải dùng mạng người khác để cứu sống cha ta? Người nào mà không có cha sinh mẹ dưỡng? Cha ta trúng độc, như vậy phải là đứa con trai này tới cứu mới đúng, tại sao phải dùng mạng sống của con cái kẻ khác? Ta không đồng ý!
- Thiếu gia!
Đại trưởng lão nhíu mày:
- Vinh môn chủ nói không sai, chúng ta có thể tùy tiện tìm một người tới cứu chủ phủ đại nhân, nếu như con không muốn hy sinh tính mạng của người trong Tử Minh phủ, ta có thể cho người ra ngoài tìm, bây giờ không có gì quan trọng hơn tính mạng của con cùng chủ phủ đại nhân. Hơn nữa, đến khi đó, chúng ta có thể cho người nhà của bọn họ nhiều thứ tốt, hoặc có thể hứa hẹn cho người nhà bọn họ gia nhập Tử Minh phủ, chắc chắn sẽ có người nguyện ý hi sinh, thiếu gia không cần quá lo lắng về việc này.
- Các người…
Thiếu niên giận đến run người, lời nói còn chưa xong đã bị đại trưởng lão đánh gãy.
- Thiếu gia, người làm việc lớn không thể lúc nào cũng lương thiện như con được, nếu không sau này, khi con kế thừa Tử Minh Phủ, làm sao có thể gánh vác toàn bộ mọi thứ đây?
Nhưng mà, đúng lúc lời nói của đại trưởng lão rơi xuống, một giọng nói già nua từ ngoài cửa truyền tới:
- Không sai, người làm việc lớn, quả thực không thể quá lương thiện! Nhưng, người làm việc lớn cũng không thể quá tàn nhẫn! Bất kể là ai, chỉ cần là người đã lập nghiệp lớn, họ đều tuân theo quy tắc "Người không phạm ta, ta không phạm người"! Chỉ vì một chút mong ước của bản thân mà hy sinh mạng sống của người vô tội, vậy kẻ đó không phải cường giả, mà là ác ma!
- Cửu gia gia!
Vừa nhìn thấy lão nhân đang tiến vào, ánh mắt thiếu niên liền sáng lên, hốc mắt đỏ bừng vẫn còn dư lại chút nước mắt, kiên quyết nói:
- Cửu gia gia, con không muốn hi sinh người khác để cứu cha của con, nếu thật sự muốn cứu cha, con sẽ tự mình làm.
- Thiếu gia, con yên tâm, chúng ta sẽ không lấy mạng người vô tội ra để đùa.
Mặt cửu trưởng lão tràn ngập tươi cười đi đến gần tiểu thiếu gia, đau lòng sờ đầu hắn:
- Cho dù xảy ra chuyện gì, cửu gia gia đều sẽ ủng hộ con.
“Oa.”
Nghe được lời này, cuối cùng thiếu niên cũng không nhịn được mà nhào vào lòng cửu trưởng lão khóc rống.
Khắp Tử Minh phủ này, ngoại trừ cha của hắn, chỉ có cửu gia gia là thân thiết với hắn nhất, cũng chỉ có cửu gia gia hiểu hắn nhất mà thôi! Những người khác luôn dạy hắn không thể quá mức lương thiện, còn bắt hắn phải giết người, điều này, hắn không làm được!
Cố Nhược Vân nhìn một màn trước mắt, không nói gì, sau đó nàng lại hướng mắt về phía nữ tử áo trắng đứng ở phía trong.
Bởi vì tất cả người Y Môn đều đứng ngoài cửa chờ, cho nên, bây giờ người có thể đứng trong phòng chỉ có một.
Đó là, môn chủ Y Môn - Vinh Hân!