"Dừng tay, ngươi ****** dừng tay cho ta!"
Trái tim của Côn Nam đều hung hăng co lại, vừa định muốn đánh về phía Thi Vân, thì nhìn thấy ánh mắt nhìn về phía mình của Cố Nhược Vân, ánh mắt kia làm cho lục phủ ngũ tạng của y đều đau lên theo, run rẩy ngã trên mặt đất.
Y biết, là độc dược Cố Nhược Vân đút cho mình nổi lên tác dụng!
"Cố Nhược Vân, ngươi sẽ hối hận! Nếu ngươi dám làm như vậy, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận!!!"
Hận!
Y thật sự rất hận!
Nữ tử này, vậy mà làm cho người ta bắt nạt Thi nhi y âu yếm ở ngay trước mặt y như thế!
Ngũ Nguyệt cũng không có ngừng động tác trong tay, đè nén những năm gần đây bạo phát toàn bộ ở giờ khắc này.
"Thi Vân, lúc trước ngươi cho ta chịu tám mươi hai khổ hình, hiện tại trên người của ta có mấy ngàn vết thương, ngươi muốn trông thấy sao? Ta còn nhớ rõ cái loại cảm giác ngươi khắc bàn ủi vào trên người ta lúc trước kia, ta thậm chí có thể ngửi được mùi khét kia, l^q"đ nhưng mà ngươi thì sao, không chỉ đối với ta như thế, còn dùng nước muối tắm rửa cho ta, hơn nữa còn để cho giòi bọ bò khắp cơ thể của ta, ngươi có biết cảm giác khi ta nhìn giòi bọ kia bò ở trên thân thể của ta sao? Hiện tại nhớ tới vẫn buồn nôn!"
Vốn mọi người còn cho rằng Ngũ Nguyệt tàn nhẫn, hiện giờ nghe được lời của nàng, lập tức thổn thức không thôi.
Nếu không phải từng chịu qua đối đãi tàn nhẫn như vậy, như thế nào nàng có thù hận sâu đậm như vậy?
Quả nhiên là thiện ác rồi đều sẽ có báo!
"Đau đớn như vậy, thật sự làm cho cả đời ta đều khó có thể quên," Ngũ Nguyệt thở phào một hơi thật sâu, mặt không biểu cảm nhìn Thi Vân: "Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không đối đãi với ngươi như vậy, ta sẽ chỉ làm ngươi tận mắt thấy thân thể của ngươi bị ta chặt đứt từng chút một, cuối cùng, ta mới móc trái tim của ngươi ra!"
Không!
Không cần!
Thi Vân hoảng sợ lắc lắc đầu, nhưng lại ngay cả một câu nói cũng không nói ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Ngũ Nguyệt.
"Ngươi đã biết sai lầm rồi? Không, người như ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không cho rằng bản thân có sai, l.q.đ ngươi chỉ tạm thời thỏa hiệp, nếu ta buông tha ngươi, chỉ sợ về sau ta sẽ lại gặp phải tra tấn trước kia."
Ngũ Nguyệt lại nâng kiếm lên, cả cánh tay đều bổ xuống.
Máu tươi bắn ra, đau đến mức Thi Vân trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi cho rằng ngất xỉu thì có thể tránh thoát tất cả sao? Ta nói cho ngươi biết, vì chờ đợi một ngày này, ta sớm đã làm tốt chuẩn bị."
Ngũ Nguyệt cười lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một túi nước muối giấu ở trong ống tay áo, trực tiếp hất vào miệng vết thương của ả.
"Không cần!!!"
Hai mắt Côn Nam đỏ bừng, giọng nói khàn khàn hét lớn một tiếng, giọng điệu đều run lên: "Không cần lại tra tấn nàng, cho cái thống khoái đi! Ta cầu các ngươi, đừng tra tấn Thi nhi nữa, các ngươi thả nàng…….."
Đau!
Giờ khắc này, trái tim của Côn Nam đau giống như bị kim châm.
Nhưng mà, y không có dũng khí nói ra để cho mình thay Thi Vân thừa nhận tất cả những thứ này.
Bởi vì này thật sự rất tàn nhẫn!
Thiên Khải Tôn Giả thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Nha đầu, ngươi có thể mang ả về giải quyết hay không? Ở chỗ này thật sự ngại ánh mắt của những người khác, hoặc là ngươi có thể giết ả."
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhíu mày: "Chuyện này không nên hỏi ta, nên hỏi Ngũ Nguyệt, ta đã giao Thi Vân cho nàng."
"Được."
Ở sau khi lời nói của Cố Nhược Vân vang lên, Ngũ Nguyệt lập tức lên tiếng: "Thiên Khải Tôn Giả đã mở miệng, l.q.d vậy Ngũ Nguyệt tất nhiên sẽ cho Tôn Giả phần mặt mũi này, hiện tại lập tức giải quyết nữ tử này."
"Chờ một chút."
Ngay tại lúc Ngũ Nguyệt muốn ra tay, giọng nói của Thiên Khải Tôn Giả lại vang lên.
Lúc này đây, chính là ngay cả Cố Nhược Vân cũng không hiểu nhìn Hướng Thiên khải Tôn Giả.