Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: kaylee

Trong ngự thư phòng, Bàng Tử Hoàng khẩn trương đi qua đi lại, ánh mắt thường thường liếc ra ngoài cửa, nôn nóng xuất hiện ở trên khuôn mặt anh tuấn.

Mẹ nó, tiểu tử thối này đi lâu như vậy, thế nào còn chưa có trở về? Sau khi thấy hắn trở về bản thân có đánh cho hắn mông nở hoa hay không!

Đang nói, đột nhiên cửa ngự thư phòng bị đẩy mở ra, mà ở trong toàn bộ Huyền Vũ Quốc, trừ bỏ Hoàng Hậu ra cũng chỉ có một người không cần thông báo là có thể tới gặp hắn. Cho nên, Bàng Tử Hoàng trực tiếp tức giận, hét lớn một tiếng vọt qua, vì thế, Bàng Nhiên còn không biết xảy ra chuyện gì, đã bị một bàn tay nâng lên, hung hăng dừng ở trên mông của hắn.

"Tiểu tử thối, ngươi trở về đã bao lâu? Ngươi để cho Trẫm ở chỗ này chờ ngươi bao lâu? Ngươi mẹ nó có phải lại chạy đi ăn vụng thịt nướng hay không? Hôm nay Trẫm không đánh cho ngươi mông nở hoa, Trẫm sẽ không phải là lão tử của ngươi!"

Từ hoàng cung đến phủ đệ Lục hoàng tử tổng cộng cũng chỉ cần nửa canh giờ mà thôi, nhưng mà người này thế mà lại đi ba canh giờ mới trở về, khẳng định là trên đường chịu không nổi mê hoặc của tửu lâu chạy tới ăn vụng, loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra. Chỉ cần ngửi thấy mùi thịt, tiểu tử này có thể ngay cả bản thân là ai cũng quên.

Nhưng mà, Bàng Nhiên hoàn toàn mơ hồ, hắn không biết phụ hoàng lại đang phát thần kinh gì, hắn giống như cái gì cũng không có làm nha.

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, một cái tát mới lại hạ xuống, đau đến mức Bàng Nhiên nhảy dựng lên, vừa chạy vừa trốn nói: "Phụ hoàng, ta lại làm cái gì  làm cho người tức giận như vậy? Ngươi không phân tốt xấu đã đánh ta, ôi, phụ hoàng ngươi đừng đánh, mông của ta cũng sắp nở hoa rồi, nữ thần, ngươi mau cứu ta, phụ hoàng ta muốn đánh chết ta."

Trốn không khỏi bàn tay của Bàng Tử Hoàng, Bàng Nhiên cũng bất chấp cái khác, thất tha thất thểu chạy tới phía Cố Nhược Vân.

Theo hắn, chỉ cần trốn sau lưng Cố Nhược Vân thì sẽ không có nguy hiểm gì.

Nghe được lời này của Bàng Nhiên, Bàng Tử Hoàng mới chú ý tới Cố Nhược Vân ở bên cạnh, hắn thu tay, khuôn mặt anh tuấn có chút xấu hổ: "Vị cô nương này chắc hẳn chính là chủ tử Cố Nhược Vân của Bách Thảo Đường? Vừa rồi để ngươi chê cười, thật sự là tên không nên thân này thiếu chút nữa làm Trẫm tức chết."

"Này……..." Cố Nhược Vân có chút ngượng ngùng nói: "Sở dĩ chúng ta tới trễ không phải vì Lục hoàng tử tham đi chơi, là ta giữa đường gặp được một cố nhân (người quen cũ), trì hoãn một chút thời gian, việc này không có quan hệ gì với hắn."

"Người có nghe hay không?"

Bàng Nhiên dò xét thò đầu ra từ sau lưng thiếu nữ, nói dỗi một câu, chỉ là lúc thấy Bàng Tử Hoàng trước mắt trừng mắt với hắn, vội vàng rụt cổ lại.

Đúng lúc này, ngoài thư phòng truyền đến một tiếng thông báo: "Bệ hạ, Quốc Sư tiến đến cầu kiến."

Quốc Sư?

Bàng Tử Hoàng nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Cho hắn đi vào đi."

Vừa dứt lời, cửa phòng bị một bàn tay đẩy ra, sau đó Lâm Nhạc một thân bạch y từ ngoài cửa cất bước mà vào, ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt Bàng Nhiên và Cố Nhược Vân, chợt củng củng tay với Bàng Tử Hoàng, nói: "Bệ hạ, lúc này đây vi thần tiến đến, là vì muốn bệ hạ cho vi thần một cái công đạo."

Quốc Sư có địa vị siêu nhiên ở Huyền Vũ Quốc, cũng là người thấy hoàng đế không cần hành lễ quỳ lạy.

Mà sở dĩ hắn có địa vị giống như hiện nay, không chỉ là vì hắn trên biết thiên văn dưới biết địa lý, càng là bởi vì một muội muội của Lâm Nhạc gả cho đệ tử chi thứ của Hạ gia Thiên Thành làm thiếp! Đừng nhìn người kia chỉ là một đệ tử chi thứ của Hạ gia, mà muội muội của hắn cũng chỉ là một tiểu thiếp, ngay cả sườn phu nhân đều không phải, nhưng mà, chỉ cần là có quan hệ với Hạ gia, chẳng sợ ngươi chỉ là một gã sai vặt quét rác, đều sẽ không có người dám can đảm đắc tội.

Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao Bàng Tử Hoàng thật phản cảm Quốc Sư này, vẫn phải tôn kính hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK