Tiếng trống du dương, phi thường náo nhiệt.
Vô số cường giả ở các thế lực tập trung tới, thế cho nên hiện giờ Phong Cốc hoàn toàn kín người không còn chỗ.
Lúc này, ngoài cửa thành Phong Thành, bạch y nữ tử giống như tiên nhân từ trong hư không chậm rãi hạ xuống, trên dung nhan tuyệt mỹ bao phủ một tầng hàn khí, tầm mắt lạnh lùng nhìn thẳng khoảng không phía trước, âm thanh lạnh như băng sương: " Phong Cốc, Phong Tiêu Tiêu........"
Nàng chậm rãi nang lên khóe môi, trong cặp mắt băng lãnh vô cùng, chỉ là sau khi nghĩ đến có thể gặp lại nam nhân ngày đêm nhớ nhung, cảm xúc phẫn nộ của nàng liền được thay thế bằng sự kích động.
" Thiên ca, mặc kệ Phong Cốc đối với ngươi làm cái gì! Ta phải để bọn họ biến mất trên đời này! không có bất luận kẻ nào, có thể tổn thương nam nhân của ta!" âm thanh bạch y nữ tử càng thêm lạnh lẽo, có thể nhận thấy độ ấm xung quanh giảm đi vài phần, thật lâu sau nàng mới thu hồi hàn khí trên người, giọng nói nhẹ như gió thoảng, " Hơn nữa Thiên ca, ta tin tưởng ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ tình cảm chúng ta, cho nên khẳng định người Phong Cốc đã làm gì đối với ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"
Dứt lời, thân hình bạch y kia chợt lóe, hướng về hư khoảng không cách đó không xa bay nhanh, chớp mắt biến mất trên không trung Phong Thành.
................
" Chúc mừng a~~, chúc mừng."
Giữa Phong Cốc, một đám người củng củng nắm tay, hướng về cốc chủ chúc mừng.
Trên dung nhan cốc chủ mang theo mỉm cười có lệ đối với mọi người, trong lòng lại âm thầm nôn nóng lên, hắn biết hiện tại hành vi Phong Tiêu Tiêu quá mức tùy hứng, vạn nhất Hồng Liên lĩnh chủ cũng không có đến, toàn bộ Phong Cốc sẽ trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu.
" Tiêu Tiêu, hắn thật sự sẽ đến sao?"
Chung quy hắn vẫn kiềm chế không được, chuyển hướng về phía Phong Tiêu Tiêu người mặc hỷ bào đỏ rực, cau mày hỏi.
Phong Tiêu Tiêu đội trên đầu một tấm khăn đỏ rực, không thấy rõ biểu tình hiện tại của nàng, nhưng mà âm thanh nàng lại lộ ra mười phần tự tin, từ từ vang lên: " Phụ thân, yên tâm đi, khẳng định hắn sẽ đến, chúng ta chỉ cần chờ một lát là được."
Cốc chủ muốn nói cái gì đó, chung quy vẫn là ngậm miệng lại, trong lòng than nhẹ một tiếng, càng là hối hận không kịp.
Sớm biết như thế, hắn không nên đáp ứng Phong Tiêu Tiêu một cái thỉnh cầu vô lễ như vậy.
Hiện tại giờ lành sắp đến, trước sau vẫn không thấy tung tích tân lang đâu.
" Ha ha ha," một tiếng cười to truyền đến, " Không phải người Phong Cốc các ngươi muốn tổ chức hôn lễ? vì sao chỉ thấy tân nương, lại không thấy tân lang đến?"
Ánh mắt cốc chủ nhìn đám người đi ra từ sau lưng trung niên nam tử, ánh mắt bỗng nhiên trầm lại, trên dung nhan lạnh lùng mang theo một tầng giận dữ, lạnh lẽo nhìn hắn.
" Hồng Liên lĩnh chủ là người tuân thủ hứa hẹn hết lòng, tất nhiên sẽ đến! không phiền môn chủ Thiên Môn nhọc lòng."
Sắc mặt lạnh lùng của trung niên nam tử được xưng là môn chủ Thiên Môn, cười lạnh một tiếng, trào phúng mở miệng: " ta thật ra cảm thấy, Hồng Liên lĩnh chủ kia sẽ không tới! ai không biết Hồng Liên lĩnh chủ đã có ai thê tình thâm, như thế nào sẽ đến nơi này?"
Dưới khăn voan màu đỏ, Phong Tiêu Tiêu gắt gao nắm nắm tay, sát khí trong lòng dần dần khếch tán ra ngoài.
Chờ sau khi nàng lấy được Phong Cốc, chuyện đầu tiên là nàng phải diệt Thiên Môn! nàng không giống như phụ thân mà sợ hãi rụt rè, chuyện gì cũng không dám làm, mặc dù là đánh đến người chết ta sống, cuối cùng nàng sẽ thâu tóm toàn bộ Thiên Môn!
Đó là bởi vì môn chủ Thiên Môn dám can đảm cười nhạo nàng thì phải trả giá đắt!
Sắc mặt cốc chủ cũng rất là khó coi, hừ một tiếng liền quay đầu, cũng không có liếc nhìn môn chủ Thiên Môn một cái.
" hôm nay thế lực môn chủ cũng chúng ta cũng không khác biệt lắm," con ngươi Phong Ngọc Thanh thấp hèn, sao đó ở bên tai Phong Ngọc Thanh thấp giọng giải thích nói, " hơn nữa, hai cái thế lực bất hòa mấy trăm năm qua, phụ thân ta cùng môn chủ Thiên Môn ân oán cũng là đời trước truyền xuống, bất quá, Phong Tiêu Tiêu thành thân nhất định muốn mời thế lực này, ta cũng có thể đoán được tình cảnh sau khi môn chủ Thiên Môn gặp phụ thân."