"Lục đại ca, ta không phải có ý tứ này, ta………."
"Đủ!" Mặt mày Lục Thiếu Thần trầm xuống: "Mộ Dung Nhu Nhi, đừng tưởng rằng ta không biết tất cả những gì ngươi làm lqqđ, Yên nhi là sư muội của ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng!"
Sư muội?
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, mở to cặp kia thất vọng nhìn về phía Lục Thiếu Thần.
Thì ra, ở trong lòng sư huynh, nàng vẫn luôn chỉ là sư muội của hắn.........
Hắn đối tốt với nàng, cũng chỉ là vì tầng quan hệ này mà thôi.
Giờ khắc này, trái tim của Mộ Dung Yên đau đớn kịch liệt, giống như bị kim đâm, đau đến mức nàng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, phía trên khuôn mặt xinh đẹp kia cũng tràn đầy thất vọng.
Nhưng mà, giờ này khắc này, Lục Thiếu Thần đưa lưng về phía của nàng không chút nào thấy được một màn như vậy...........
"Sư huynh, ta hơi mệt," Trên mặt Mộ Dung Yên cứng rắn lộ ra một chút tươi cười, nói với nam tử đứng ở phía trước mình: "Ta đi về nghỉ ngơi trước, hai người bọn họ sẽ do sư huynh an bày."
Dứt lời, cũng không chờ Lục Thiếu Thần trả lời, Mộ Dung Yên xoay người lập tức đi đến phía ngoài sân.
"Yên nhi?"
Lục Thiếu Thần quay đầu nhìn Mộ Dung Yên, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng rõ ràng: "Yên nhi đây là như thế nào? Đột nhiên thấy mệt mỏi?"
Nhìn cặp mắt tràn ngập sầu lo kia của Lục Thiếu Thần, trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên ánh sáng sắc bén, không tiếng động nở nụ cười.
Xem ra Lục Thiếu Thần này đối với sư muội của mình cũng không phải không có cảm tình, lqd chỉ là bản thân hắn còn không có phát giác mà thôi.........
"Dạ Nặc, chúng ta đi."
Ngáp một cái, Cố Nhược Vân không nói thêm cái gì lập tức đi đến phía phòng khách, ‘bịch’ một tiếng đóng cửa phòng lại.
Dạ Nặc sờ sờ cái mũi, đi theo Cố Nhược Vân tiến vào ——
..........
Ban đêm, ánh trăng như nước.
Cố Nhược Vân nhắm mắt khoanh chân, tĩnh tọa (yên tĩnh ngồi) ở giường, ánh trăng chiếu nghiêng vào, chiếu xuống một tầng ánh sáng thanh lãnh.
"Thật nhàm chán."
Dạ Nặc bĩu môi, nhìn Cố Nhược Vân ngồi ở trên giường, nhàm chán thở dài một hơi, rồi sau đó hắn đứng lên, đi đến ngoài phòng.
Lúc Dạ Nặc đóng cửa phòng không có phát hiện, ở trong nháy mắt hắn rời đi kia, thân thể nữ tử vốn ngồi ở trên giường đột nhiên biến mất……....
Thượng Cổ Thần Tháp.
Phía trước một dược đỉnh, hai mắt Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc, tầm mắt chậm rãi dừng ở trên người nam tử tuấn mỹ tà mị trước mặt này, hỏi: "Tử Tà, đây là có chuyện gì?"
Lúc trước nàng tiến vào Thượng Cổ Thần Tháp đều là linh hồn, vì sao lúc này đây ngay cả thân thể đều vào được............
"Bởi vì thực lực của ta tăng lên, hiện tại ngươi đã có thể hoàn toàn dung nhập Thượng Cổ Thần Tháp," Tử Tà nhìn Cố Nhược Vân, hiển nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, tà mị cười cười: "Nha đầu, ở trong nơi trục xuất này tồn tại một luồng lực lượng, lực lượng kia hạn chế ta rời đi Thượng Cổ Thần Tháp, l^q"đ nhưng mà cũng may ngươi còn có thể tiến vào chỗ này, hơn nữa thực lực của ta đột phá làm thân thể của ngươi có thể tiến vào, cho nên lần sau nếu gặp phải kẻ địch không cách nào đánh được, là có thể thông qua Thượng Cổ Thần Tháp chạy trốn."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Tử Tà, ta muốn nhìn tiểu Dạ một chút."
Tử Tà giật mình, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, ta đã đặt hắn ở trong phòng, ngươi đi thăm hắn đi."
Không có bất luận kẻ nào nhìn thấy, lúc nói lời này, trong mắt Tử Tà chợt lóe lên một chút phức tạp rồi biến mất.
Nhưng mà hắn không có ngăn cản Cố Nhược Vân.
Việc nàng muốn làm, hắn đều sẽ không ngăn cản, chỉ biết dùng tất cả khả năng giúp trợ nàng!
Trong phòng.
Trên giường đỏ thẫm, nam nhân lẳng lặng nằm ở phía trên, hắn giống như đang ngủ, rất là yên tĩnh.
Giống như lần đầu gặp gỡ!
Lúc đó, Cố Nhược Vân chính là bị hắn làm kinh diễm, thế cho nên cả đời này, đều sẽ vượt qua ở trong dây dưa với hắn.