Ôn Nhã cười cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “ Tộc trưởng đại nhân, đối với thánh thú Ẩn Môn ta đã sớm ôm lòng tò mò, bởi vậy cũng chỉ là muốn thưởng thức một chút thôi, vô luận thành hay bại ta đều không hối hận.”
Lời nói này vừa dứt, ngay cả tộc trưởng đều tán thưởng không thôi, sắc mặt của nàng hòa hoãn đi rất nhiều, nhàn nhạt nói: “ Như thế ngươi liền bắt đầu đi.”
“ Vâng, tộc trưởng đại nhân.”
Trên mặt Ôn Nhã vẫn giữ tươi cười, trong đôi mắt đẹp có vài phần tin tưởng, từ nhỏ Ôn Nhã đã tiếp nhận huấn luyện, nàng tự tin có năng lực thuần phục thánh thú.
Nghĩ đến đây, con ngươi của nàng liền thu liễm lại, hướng về tiểu gia hỏa chậm rãi đi qua.
Tiểu gia hỏa nhìn thấy Ôn Nhã đi tới chỗ mình, bản thân không nhịn được chớp đôi mắt có chút nghi hoặc nhìn nàng, hiển nhiên không rõ vị nữ tử dung mạo xuất chúng này muốn làm gì đối với nó.
Bất quá, tiểu gia hỏa này đối với mỹ nhân không có sức chống cự, hiện tại không có căm thù giống như đối với đệ tử Ẩn Môn, tùy ý để Ôn Nhã đi tới trước mặt mình.
“ Thánh thú đại nhân, ta đối với ngươi kính ngưỡng đã lâu, không nghĩ tới hiện giờ có thể may mắn nhìn thấy ngươi, nếu ngươi đồng ý thì ta có thể thuận lý thành chương trở thành người tiếp nhận truyền thừa, đương nhiên nếu ngươi không đồng ý ta cũng có thể tiếp thu thất bại lần này, rốt cuộc đối với ta mà nói, đi vào Ẩn Môn thu hoạch lớn nhất đó chính là được nhìn thấy thánh thú đại nhân.”
Không thể không nói, Ôn Nhã đối với linh thú trong lòng rất nắm chắc, nàng hiểu rõ vô luận là người hay là thú tộc, đều rất thích tán thưởng.
Quả nhiên, nghe được nàng nói những lời sùng kính, thần thái tiểu gia hỏa mềm xuống, một bộ dáng rất là hưởng thụ.