"Hạ gia chủ, ta còn có việc, không quấy rầy ngươi nữa."
Cố Nhược Vân chậm rãi đứng lên, hơi hơi nâng khóe môi lên, nàng che giấu vẻ sắc bén trong mắt, hình như có ám chỉ nói: "Không phải có một câu nói gọi là cái gì nhỉ? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, l.q.đ mặc kệ rốt cục Hạ Nhược Vân là bị ai hại chết, rồi sẽ có một ngày hung thủ sẽ lộ nguyên hình, Mạc Thượng Phi, hiện tại chúng ta đi tìm tiểu công chúa."
Nhất thời, trái tim Hạ Minh run lên một chút, nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi mí mắt nhảy lên vài cái.
Nàng biết chân tướng Hạ Nhược Vân tử vong năm đó?
Hẳn là không có khả năng, phỏng chừng nàng nói chính là người khác, không có quan hệ gì với Hạ gia. Huống chi, nha đầu kia chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, chẳng sợ nàng biết, cũng lật không nổi sóng gió gì.
Nghĩ vậy, tâm tình Hạ Minh dần dần bình phục xuống: "Sơ Tuyết, tiễn khách!"
........
Trong sân, Cố Nhược Vân cùng Mạc Thượng Phi vừa định bước ra sân, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói tao nhã.
"Cố cô nương, xin dừng bước."
Cố Nhược Vân dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Hạ Sơ Tuyết đuổi theo ra, mặt không biểu cảm nói: "Có việc?"
Hạ Sơ Tuyết cũng không có bởi vì nàng lạnh nhạt mà tức giận, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn tràn đầy tươi cười như trước: "Không có chuyện gì, chỉ là, bằng hữu của tỷ tỷ cơ bản ta đều quen biết, vì sao lại chưa từng nghe nói qua tên của Cố cô nương?"
Nàng hơi hơi nheo mắt lại, một chút lạnh lẽo sắc bén chợt lóe lên từ đáy mắt, giây lát lướt qua.
"Ngươi không biết, không có nghĩa ta và nàng không quen biết." Cố Nhược Vân cười cười.
Không biết vì sao, Hạ Sơ Tuyết nhìn thấy tươi cười của nàng, trái tim dập mạnh một cái.
Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, thật giống như……. Hạ Nhược Vân đứng ở trước mặt của nàng ta mỉm cười với nàng ta.
"Cố cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ tò mò mà thôi," Hạ Sơ Tuyết khôi phục cảm xúc rất nhanh, hơi hơi nở nụ cười: "Cho dù ta và tỷ tỷ ta là tỷ muội đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ), lại từ nhỏ cảm tình cực kì thân thiết, cho nên nàng sẽ không giấu diếm cái gì với ta, nhưng mà ta có thể cam đoan, ta chưa từng gặp qua ngươi, hiện giờ ngươi lại đột nhiên xuất hiện tự xưng là bằng hữu của tỷ tỷ, không khỏi làm người cảm thấy rất kỳ quái."
Từ nhỏ cảm tình thân thiết?
Kia chỉ là ở trong mắt thế nhân mà thôi, tình huống chân thật như thế nào, sợ rằng chỉ có đương sự mới rõ ràng.
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười: "Hạ Sơ Tuyết, nếu ta nhớ không lầm mà nói, Hạ Nhược Vân đã từng nói cho ta biết, nàng mạo hiểm cửu tử nhất sinh đoạt được Thiên Linh quả từ trong tay Linh Thú, lại bị ngươi trộm đi! Còn giữ lại chứng cớ, diễn~đ@n.lêquý.đôn nhưng mà khi đó Cố Nhược Vân mới tới cảnh giới Võ Vương, gia gia của nàng cũng ra ngoài không ở Hạ gia, cho nên đương thời Hạ gia không ai có thể giúp nàng, buồn cười là, Hạ Minh còn cho rằng nàng có sai trước, không biết cung nhường, bởi vậy buộc nàng xin lỗi ngươi! Nàng không theo, lập tức bị Hạ Minh đánh chết khiếp, tuy rằng đương thời nàng không có tìm lão gia chủ Hạ gia cáo trạng, lại sớm âm thầm thề, cừu ngày đó tất nhiên sẽ tự hồi báo cho các ngươi!"
"Ngươi……..."
Sắc mặt Hạ Sơ Tuyết đột nhiên biến đổi, chợt nghĩ đến Mạc Thượng Phi còn ở nơi này, vội vàng khôi phục thong dong trấn định ban đầu, mỉm cười, nói: "Cố cô nương, chuyện này là tỷ tỷ đang đùa với ngươi mà thôi, từ nhỏ ta kính nàng yêu nàng, vì sao phải đoạt Thiên Linh quả nàng chuẩn bị vì đột phá?"
"Ta chỉ nói vậy thôi," Cố Nhược Vân cười cười, đáy mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén: "Đương nhiên, l.q.đ chuyện lúc trước ta có thể không so đo, dù sao các ngươi là người thân của nàng, cho nên nể mặt nàng, ta cũng sẽ chiếu cố Hạ gia các ngươi thật tốt."
Nàng khẳng định sẽ chiếu cố Hạ gia thật tốt, về phần chiếu cố như thế nào, thì không phải là người khác có thể nói.