Bởi vậy toàn bộ Hắc Nham Thành, già trẻ lớn bé tất cả đều không ai phản đối lại quyết định này của Cố Nhược Vân.
Hôm nay phải di dời toàn thành chắc hẳn là đã xảy ra chuyện lớn
Hắc Nham Thành mới được xây dựng cách đây không lâu, thế nhưng trong nháy mắt liền biến mất! Không sai, thực sự là biến mất hoàn toàn! Tất cả bỗng nhiên biến mất trong dòng chảy của lịch sử.
Vì thế, vô số cường giả đã khiếp sợ, mọi người đều đến Hắc Nham Thành tìm hiểu đến cùng.
Ban đầu bọn họ còn tưởng thế lực nào đó đã diệt Hắc Nham Thành, chính tại nơi Hắc Nham Thành biến mất không hề có dấu vết của một cuộc chiến tranh nào! Huống chi dẫu cho không biết tên cường giả đã diệt Hắc Nham Thành kia là ai, nhưng ít nhất cũng phải lưu lại một chút manh mối chứ. Dù có châm lửa đốt thì cũng không thể trong nháy mắt mà thiêu trụi sạch sẽ mọi thứ đến như vậy.
Quan trọng nhất chính là tất cả chứng cứ để lại trên mảnh đất này đều chứng minh một điều...
Tòa Hắc Nham Thành này đúng là bị người nào đó nhổ tận gốc!
Nhổ tận gốc? Sao có thể như vậy! Cho dù là một vạn người luyện tới trình độ Võ Tôn thì tuyệt đối cũng không có khả năng nhổ tận gốc cả Hắc Nham Thành như vậy được.
Mà nếu có thể trong nháy mắt mà làm được như vậy thì không biết người đó rốt cục là có sức mạnh khủng khiếp tới cỡ nào?
Việc này truyền tới tai cha con Dạ gia, trong tích tắc mí mắt Dạ Lan nhảy một cái, cười khổ một tiếng:
- Nha đầu này đi tới đâu thì là nơi đó ầm ỹ.
- Phụ thân, ý của người là việc Hắc Nham Thành bỗng dưng biến mất có liên quan tới Cố cô nương?
Dạ Hành Thiên chấn động, hắn biết cái tính nóng như lửa của Cố cô nương, nhưng sao cô có đủ sức mạnh nhổ tận gốc được Hắc Nham Thành?
- Không tồi, dự cảm của ta cho biết chuyện này cùng nha đầu kia chắc chắn có liên quan.
Dạ Lan bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Cho dù chuyện này cũng đã đủ để cả Võ Tôn đều kinh hãi một phen, nhưng có lẽ ít nhiều lão gia hỏa đã ẩn cư sẽ lại xuất hiện.
Chỉ một khắc có thể dọn toàn bộ người của Hắc Nham Thành sao có thể không mang tới cảm giác hoảng sợ chứ? Quan trọng nhất chính là vẫn chưa biết tên cường giả kia là ai. Ở nơi đó không biết bọn họ có tìm được vết tích gì hay không?
- Hy vọng nha đầu kia có thể rời khỏi nơi đó, nếu không chắc chắn sẽ có chút phiền toái. Đừng nhìn mấy lão gia hỏa không màng thế sự, ẩn cư nơi núi rừng kia nhưng lại vì việc di dời Hắc Nham thành này nha đầu kia hành động có chút phô trương, tất nhiên sẽ làm kinh động tới mấy lão già ấy.
Nói tới đây, Dạ Lan giọng điệu tràn đầy lo lắng.
Thực sự, hắn lo lắng hơi thừa!
Sau khi Hắc Nham Thành được đi, Cố Nhược Vân trực tiếp hướng phía đại lục mà chạy như bay, một khắc cũng không ngừng, một tiếng cũng không nói ra, không biết là biến thành cái dạng gì...
Tây linh đại lục.
Sâu trong một dãy núi, một đám người mặc áo bào trắng chạy nhanh như gió lướt qua các cành cây, làm chao đảo một vùng cây cối.
- Sao lại nhiều vậy trời! Cố Nhược Vân kia còn chưa bị bắt, chúng ta nhanh lên đường, chỉ cần bắt được người của Đông Phương thế gia, như vậy có thể dùng để uy hiếp nàng.
Một năm trước, trong cuộc thí luyện ở thần chi Cố Nhược Vân đã giết vô số người của Tiên Địa, dù cho chuyện này Linh Tông đã cố gắng che dấu nhưng vẫn bị mọi người truyền ra ngoài. Trong một năm này Tiên Địa vẫn luôn phái người đi tìm Cố Nhược Vân, muốn truy sát nữ nhân này để báo thù!
Nhưng nữ nhân kia dường như tan biến, không hề thấy xuất hiện.
Có một dạo, Linh Tông cũng không biết vì sao lại cố tình gây khó dễ cho Tiên Địa, làm cho Tiên Địa không có cách nào phái người đi tìm kiếm tung tích của Cố Nhược Vân, bởi vậy Tiên Địa liền quyết định thừa dịp quấy nhiễu tầm mắt của Linh Tông, phái một số người đi đối phó với Đông phương thế gia.