Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những thiên tài sôi nổi ôm quyền, trong mắt mang theo kích động.

Phải biết rằng, những thiên tài có thể đi tới cuối cùng đều là thiên chi kiêu tử, tự nhiên bọn họ cũng muốn biểu hiện tốt một chút! Nghe nói thắng liền ba trận, phần thưởng cũng không tồi! Cho dù không thể lấy vị trí quán quân hoặc đệ nhị, nỗ lực một chút tranh thủ bắt được vị trí đệ tam cũng tốt.

" Chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân nhìn linh thú đáng thương hề hề bên chân, hơi hơi nhíu mày, nàng có chút ghét bỏ nhặt nó lên, ném nó vào ngực Tá Thượng Thần.

Lần này, tiểu gia hỏa hoàn toàn không hài lòng, oa lý quang quác tức giận mắng lên.

Nó thích chính là nữ nhân, không phải nam nhân! vì sao để một người nam nhân ôm nó? Đặc biệt là, hương vị trên người nam nhân này nó không thích chút nào!

Có lẽ Cố Nhược Vân bị nó làm cho ồn ào mất kiên nhẫn, quay đầu lại liếc nó cảnh cáo một cái, tức khắc âm thanh tiểu gia hỏa im bặt, đôi mắt nhỏ tràn đầy ủy khuất ai oán nhìn Cố Nhược Vân, đáng thương vô cùng ghé vào trong ngực Tá Thượng Thần, không dám có nửa điểm phản kháng.

Bất quá, đôi mắt tiểu gia hỏa này mơ màng sâu sắc nhìn chằm chằm.... ngực Cố Nhược Vân.

.............

Phía trên đồi núi, nam tử hồng y tóc bạc khoang tay đứng đó, dung nhan hắn không có yêu nghiệt giống như Tá Thượng Thần, nhiều hơn chính là một tầng yêu dị cùng khí phách! một đôi con ngươi đỏ như máu lộ ra tàn nhẫn thị huyết không đem thế nhân để vào mắt, dường như tất cả chúng sinh trong mắt hắn chỉ là con kiến.

Khí thế của nam nhân này rất là cường đại, rõ ràng trên đồi núi không gió nhưng xung quanh hắn lại loáng thoáng cuồng phong, môi đỏ mấp máy một đường cong yêu dã, thể hiện bốn chữ phong hoa tuyệt đại, cũng không đủ để hình dung nam nhân này, mang đến cảm giác khiến người khác phải chấn động.

" Thiếu chủ."

Một nam nhân thanh bào theo sát phía sau, cung kính củng củng nắm tay nói: " vừa rồi tả hộ pháp gửi thư, nói đã tìm được nơi có Nguyệt Linh thảo, hơn nữa ngoài ý muốn phát hiện một linh thú kỳ dị, nhưng nàng gặp một chút phiền toái, cho nên muốn thiếu chủ tiến đến nơi này."

" Nguyệt Linh thảo sao?"

Trong lòng nam nhân vốn dĩ đang bình tĩnh không gợn sóng, khi nghe đến ba chữ Nguyệt Linh thảo này rốt cuộc cũng không còn bình tĩnh, đôi mắt đỏ thị huyết dần dần có một chút độ ấm.

" Nàng ở đâu?"

" Ở trong hoàng cung Thiên Nguyệt đế quốc."

Bá!

Sau khi giọng nói nam nhân áo bào vừa dứt, nam tử tóc bạc cũng không nói một câu, một bộ hồng y xẹt qua phía chân trời, hướng về Thiên Nguyệt đế quốc bay nhanh mà đi.

Nguyệt Linh thảo.....

Hắn tìm Nguyệt Linh thảo lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã tìm thấy! Sau khi lấy được Nguyệt Linh thảo, cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này đi cứu Cố Sanh Tiêu!

Trong hư không, nam tử tóc bạc có lẽ đang nghĩ tới cái gì, trong mắt đỏ xuất hiện một mạt ấm áp, khóe môi cũng nhịn không được hướng về phía trước nâng lên một mạt độ cong: " Vân nhi, ta may mắn không phụ sứ mạng, rốt cuộc cũng tìm thấy Nguyệt Linh thảo, chờ sau khi ta rời khỏi nơi này là có thể cứu huynh trưởng ngươi."

Quan trọng nhất chính là, sau khi tìm thấy Nguyệt Linh thảo, hắn liền có thể đi tìm nàng.

Không có chuyện gì quan trọng hơn việc được nhìn thấy nàng.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK