Cố Nhược Vân lấy ra trường kiếm, cắt tay của chính mình, máu tươi thuận theo bàn tay, chậm rãi chảy xuống… Hấp thu được máu tươi, ánh sáng tỏa ra từ Địa Ngục Chi Hoa càng thêm lóa mắt, càng thêm lấp lánh không ngừng.
Không biết đã chảy bao nhiêu máu, sắc mặt của Cố Nhược Vân ngày càng tái nhợt, tốc độ máy chảy ra cũng chậm lại…. Cố Nhược Vân chậm rãi thu tay lại, lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào. Ngay sau đó, nàng gỡ xuống một cánh hoa, đem người nam nhân nằm trên giường đỡ lên, lại đem cánh hoa đặt ở bên miệng người nam nhân ấy.
Trong nháy mắt, cánh hoa đó hóa thành một đạo ánh sáng rực rỡ, bay vào trong miệng của hắn. Giờ khắc này, Cố Nhược Vân chỉ thấy được một luồng ánh sáng màu đỏ đang từ yết hầu Thiên Bắc Dạ tuột xuống.
“Oanh!”
“Rầm rầm rầm!”
Lực lượng cường đại từ thân thể Thiên Bắc Dạ bộc phát ra làm Cố Nhược Vân tuy đã sớm có phòng bị nhưng lại vẫn bị thương. Nàng lau khóe miệng, ánh mắt lo lắng nhìn Thiên Bắc Dạ.
- Không được, trực tiếp nuốt xuống Địa Ngục chi hoa làm lực lượng quá mức cường đại, ta nhất định phải nghĩ cách giúp Tiểu Dạ, nếu không cơ thể Tiểu Dạ rất có thể sẽ bị lực lượng này làm cho bạo nổ!
Nếu mà Tử Tà có ở đây…
Không!
Không được!
Nàng không thể có chuyện gì cũng ỷ lại vào Tử Tà, bây giờ nàng phải tự mình giải quyết tất cả vấn đề.
Nghĩ tới đó, Cố Nhược Vân có chống cự lại gió lốc trên thân Thiên Bắc Dạ, chậm rãi đi tới, ôm lấy thân thể của hắn.
Trong nháy mắt, tất cả lực lượng cuồng bạo trong cơ thể Thiên Bắc Dạ đều hướng tới chỗ Cố Nhược Vân, như muốn nổ tung lục phủ ngũ tạng của nàng!
Đau!
Lúc này, Cố Nhược Vân có cảm giác gân mạch toàn thân đều đau đớn, nàng không hề nghi ngờ mình một giây sau có thể bị lực lượng cuồng bạo này giết chết. Nhưng nàng không thể buông người nam nhân trong ngực mình ra được, nếu không cỗ lực lượng này sẽ lại trở về cơ thể của hắn.
- Tiểu Dạ, chúng ta đã đợi thời khắc này rất lâu rồi, từ khi ngươi mê man đã bắt đầu, trải qua thập trọng (*) khảo nghiệm đi vào nơi lưu đày, lại ở lăng mộ bế quan một năm, thậm chí Tử Tà đều đã không còn bên cạnh ta, ta thật vất vả mới tìm được Địa Ngục Chi Hoa, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ ngươi!
Mặc cho lực lượng đang cuồng bạo trong cơ thể mình, từ đầu đến cuối Cố Nhược Vân đều ôm Thiên Bắc Dạ thật chặt. Những giọt máu đỏ tươi từ da thịt của nàng chảy ra từng chút một, dần dần hiện ra đầy cơ thể nàng.
Cho dù vậy, gương mặt nàng vẫn nở nụ cười lãnh đạm, dường như nàng căn bản không cảm giác được thống khổ trong thân thể.
- Tiểu Dạ, trước đó, ngươi luôn là người bảo vệ ta, hiện tại, hãy để ta bảo vệ cho ngươi.
“Ầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc quần áo của Chấp Pháp Đường từ ngoài cửa đi vào, lông mày của hắn nhíu chặt, mắt nhìn về phía nữ tử mặc thanh y đang quỳ gối ở bên giường.
Bên cạnh hắn là một nữ tử mặc chiếc váy màu vàng nhạt, đôi mắt xa xăm, khóe miệng cười lạnh cùng với dung nhan vạn phần hiền lành vô cùng không hợp.
- Vị cô nương này, có người đến Chấp Pháp Đường ta cáo trạng, nói ngươi ở Dạ gia quấy rối, đồng thời ra tay đánh người khác, có việc này hay không?
Dạ Du cau mày, hỏi.
Vừa rồi Nam Cung Nguyệt tới tìm hắn, nói bị một nha hoàn của Dạ gia khi dễ, nhưng mà nữ nhân này đang ở bên trong nhà khách của Dạ gia? Vả lại, lúc trước hắn cũng đã thăm dò một chút, nghe nói nữ nhân này là vài ngày trước đến nơi đây, nói là muốn gặp Dạ Nặc thiếu gia. Chỉ là trong ba ngày qua, nàng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, cũng chưa từng ở cùng một chỗ với Dạ Nặc thiếu gia làm Dạ Du không có cách nào biết rõ được thân phận của nàng.
***
(*) Thập trọng: mười tầng.