Đây chính là lực lượng của cường giả Võ Tôn sao?
Đây là người đứng ở đỉnh phong đại lục, quả nhiên cường đại đến không phải bọn họ có khả năng đối kháng.
Thậm chí Mạc Vũ đã đột phá đến Võ Vương, ở vào thời điểm này cũng cảm giác được bản thân nhỏ bé, nếu nàng đứng ở phía dưới hai cường giả kia, chỉ bằng lực lượng sinh ra khi bọn họ chiến đấu, cũng sẽ làm bản thân nàng bị trọng thương.
Chính là giờ này khắc này, Cố Nhược Vân thật không ngờ là, hai Võ Tôn này chiến đấu mang đến rất nhiều áp lực cho người Ma Tông, thế cho nên từ đó trở về sau, tất cả mọi người đều tiến vào bên trong tu luyện, quyết chí tự cường.
Nhưng mà, đây là tình cảnh ở trong mắt những người khác, hiện giờ động tác của hai phương ở trong mắt Cố Nhược Vân cũng rất là rõ ràng, mỗi một cử chỉ mỗi một hành động, đều giống như là pha quay chậm dần dần thả chậm, một cái nắm tay, một đạo công kích, đều là rõ ràng khắc ở trong mắt nàng như vậy.
Cố Nhược Vân khoanh chân mà ngồi, chậm rãi nhắm đôi mắt lại, hồi tưởng lại động tác của bọn họ một lần, giờ khắc này nàng cảm giác được tâm linh của mình rất nhẹ nhàng khoan khoái, một luồng lực lượng trực tiếp chạy ra từ trong đầu, ‘oanh’ một tiếng, trực tiếp từ đỉnh đầu của nàng nhằm về phía hư không.
Hai phương vốn còn đang chiến đấu túi bụi không tự chủ được dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn thiếu nữ đột phá ở phía dưới.
"Này…….. Đột phá? Võ Vương trung cấp? Ta đi ******, nha đầu kia chính là nhìn chúng ta chiến đấu một chút mà thôi, lấy thực lực của nàng hẳn là cũng nhìn không rõ, nhưng mà nàng vậy mà lại đột phá? Trái tim nhỏ của ta nhưng là chịu không nổi kích thích này."
Đến cùng là thiên tài cỡ nào, nàng mới có thể sau khi nhìn hai Võ Tôn chiến đấu lập tức hiểu ra sinh ra đột phá.
Hơn nữa.............
Thiên Khải Tôn Giả hơi hơi nhíu mày, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Nha đầu kia vậy mà lại có Linh Hải rộng lớn như vậy? Tuy rằng Linh Hải này tồn tại làm cho nàng không tồn tại bình cảnh, nhưng mà nàng là thế nào tuổi trẻ như vậy đã đột phá đến Võ Vương?
Thiên tài, nha đầu kia tuyệt đối là một thiên tài!
Nhìn thấy cảnh này, Thiên Khải Tôn Giả đã quên chiến đấu với Độc Tôn, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, nếu có thể thu nha đầu kia vào Linh Tông, sau này đệ tử trẻ tuổi Linh Tông bọn họ sẽ vượt xa hai thế lực khác.
"Hừ!" Độc Tôn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Thiên Khải Tôn Giả, sau đó dừng ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân, ánh mắt hơi hơi chuyển động vài cái, chậm rãi mở miệng nói: "Nha đầu, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của ta hay không?"
Giọng nói của ông vẫn tràn đầy lạnh lùng trước sau như một, nhưng mà ôn hòa hơn khi đối mặt với Thiên Khải Tôn Giả rất nhiều.
Nhìn thấy động tác của ông, Thiên Khải Tôn Giả trực tiếp nổi giận, người này đuổi giết mình hồi lâu còn chưa tính, ngay cả tiểu nha đầu này cũng muốn đoạt với mình, quả thực là không có thiên lý!
Không được, nha đầu kia là ông nhìn trúng, ai cũng không cho đoạt.
"Nha đầu, người này dáng vẻ **** đáng khinh, vừa thấy đã không phải là người tốt gì, ngươi không nên theo lão, theo ta tốt lắm, ta là một người chính trực lại thiện lương."
"Ha ha."
Độc Tôn trào phúng cười: "Chính trực thiện lương? Là rất chính trực, chẳng những thích đi thanh lâu nhìn lén nữ tử tắm rửa, còn thích vén váy của tiểu cô nương người ta, cho tới bây giờ ta còn không có nhìn thấy qua người chính trực thiện lương như vậy."
"Ngươi nói bậy!"
Thiên Khải Tôn Giả tức giận rồi, người này vậy mà lại dám vạch trần mình ở chỗ này! Rõ ràng chính là muốn đoạt đồ đệ với mình.
"Phải không? Nhưng mà có một lần ta truy giết ngươi, chính nhìn thấy ngươi bị một đám người đuổi theo đánh, sau khi ta nghe ngóng, chợt nghe nói ngươi xốc váy của tiểu thư người ta, bị gia đinh người ta đuổi theo."