"Cố Nhược Vân!"
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Một ngọn lửa giận bừng lên từ ngực của Lãnh Ngôn Phong, giờ khắc này, ngay cả y cũng không biết bản thân tức giận như thế, là vì sự tồn tại của nàng nhục nhã Thi Vân sư muội, hay là vì coi thường trên mặt nàng làm cho trong lòng y thật không thoải mái.
"Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi thông đồng với người Hạ gia chỉ là vì Hạ gia có Thần Thú tọa trấn, nhưng mà, ngươi cho rằng có Thi Vân sư muội tồn tại, sẽ có Thần Thú lựa chọn ngươi sao?"
Lãnh Ngôn Phong không có phát hiện, ở sau khi y dứt lời, Hạ Tử Hi cổ quái nhìn nàng một cái.
Người khác không biết chỗ quan trọng của hai con Linh Thú trong tay Cố Nhược Vân kia, nhưng mà, hắn thân là người thừa kế Hạ gia, không có khả năng không biết, nếu Cố Nhược Vân cần, con Thần Thú trong tay Hạ gia kia hoàn toàn sẽ buông tha Hạ gia mà lựa chọn đi theo nàng.
Nhưng mà, y lại còn nói Thần Thú tất nhiên sẽ lựa chọn Thi Vân, mà không phải là nàng?
"Hôm nay ta không muốn dong dài với Luyện Khí Tông các ngươi," Ánh mắt của Cố Nhược Vân càng thêm lạnh lùng, tóc đen bay lên, giờ khắc này, lực lượng trên người nàng bắt đầu ‘ầm ầm’ khởi động lên, giọng nói vô tình lạnh như băng, sát khí nồng đậm: "Thiên Khung, giết cho ta!!! Từ hôm nay Cố Nhược Vân ta, muốn Luyện Khí Tông xoá tên ở trên đại lục! Nếu có bất luận kẻ nào có quan hệ với Luyện Khí Tông….... Bách Thảo Đường chính là truy tung (lần theo dấu vết) vạn dặm (1 dặm = ½ km), cũng phải giết không thể nghi ngờ!"
Ầm!
Giọng nói của nàng giống như một tiếng sấm, hung hăng dừng ở trong lòng mọi người.
La Lỵ đứng ở phía sau mọi người, ngơ ngác nhìn thiếu nữ phía trước, trong bất tri bất giác, trong lòng nàng hạ một quyết tâm...........
Quyết tâm kia, là đủ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của nàng!
Thiên Khung không nói gì, hắn nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống mọi người phía dưới, khi nhìn về phía Lãnh Ngôn Phong, trong mắt tràn ngập sát ý.
Tuy rằng ngay từ đầu, hắn cũng bị vây ở phía đối lập với Cố Nhược Vân, nhưng mà đối phương lại cũng không có bởi vì vậy mà sinh ra ngăn cách với hắn, hơn nữa còn lo lắng cố sức khôi phục đôi mắt của hắn, tình này ân này, chính là cả đời đều khó có thể báo đáp.
Hiện giờ, sao hắn có thể cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục chủ nhân hắn kính yêu?
"Chỉ là nhân loại nhỏ bé, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn (mở miệng nói lời ngông cuồng)! Thanh Long ta chính là làm việc nghịch thiên, hôm nay, cũng nhất định làm cho ngươi táng thân ở đây! Ha ha!"
Thiên Khung điên cuồng nở nụ cười, trên khuôn mặt lãnh ngạo kia tràn đầy ý cười cuồng ngạo kiêu ngạo, trên người của hắn xuất hiện sát khí ngập trời mạnh mẽ, loại sát khí này làm cho trong lòng mọi người Luyện Khí Tông phía dưới run lên, thiếu chút nữa bị dọa đến mức nằm sấp xuống.
"Hừ! Vu Sơn trưởng lão, chúng ta cùng tiến lên, cho dù thực lực con rồng này cường đại lại như thế nào? Chúng ta là hai người, chẳng lẽ còn sợ nó hay sao?"
Sau khi Lâm Vân trưởng lão nói xong lời này lập tức rút trường kiếm ra, ngay sau đó, thân mình của lão nhảy về phía trước, nhảy vào trong hư không, ánh mắt âm trầm nhìn nam tử áo xanh giống như quân vương trước mặt, trên khuôn mặt già nua lộ nụ cười lạnh.
"Linh Thú chính là Linh Thú, mặc kệ thực lực cường đại như thế nào, mảnh đại lục này, vẫn là do nhân loại chúng ta làm chủ, loại Linh Thú giống các ngươi kia cũng chỉ là công cụ nhân loại lợi dụng mà thôi, buồn cười ngươi còn muốn liều mạng vì nàng, quả nhiên là không biết sống chết."
Cao thủ Luyện Khí Tông bọn họ nhiều như mây, Tông chủ còn là cường giả Võ Hoàng trung cấp, ở trên khắp đại lục, người có thể so sánh với Tông chủ ít ít càng thêm ít.
Con Linh Thú này thoạt nhìn cũng chỉ là vừa đột phá mà thôi, thậm chí hơi thở còn chưa ổn định đã muốn đi tìm cái chết?
Vu Sơn không nói thêm gì, đứng ở bên cạnh Lâm Vân trưởng lão, ánh mắt âm u nhìn Thương Khung, sát ý trong mắt không cần nói cũng biết.
Không có bất luận kẻ nào có thể cãi lại Luyện Khí Tông! Nhưng mà, một người một rồng này vậy mà lại to gan lớn mật, muốn tiêu diệt cả Luyện Khí Tông, như thế, mặc kệ thiên phú của nha đầu kia cường hãn cỡ nào, cũng phải chết ở nơi này.