Tá Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu ta không bắt đi Tá Thần, ta dùng cái gì để làm ngươi ngoan ngoãn nghe lời? Từ nhỏ đến lớn, ngươi đều phản nghịch như thế, trước nay không chịu quản giáo, chỉ có Tá Thần, mới có thể trở thành lợi thế ta khống chế ngươi!”
Phượng Thiên Huyễn không nói gì, tay đặt ở hai bên chân của nàng không tự chủ được nắm chặt, mắt lạnh nhìn về phía nam nhân thân là phụ thân của nàng này, trong con ngươi huyết hồng toàn là trào phúng.
“Ngươi muốn dùng Tá Thần để uy hiếp ta, vậy mười phần sai!” Nàng nhếch khóe môi, ánh mắt cuồng vọng nhìn về phía Tá Vũ: “Những năm gần đây, ta vẫn luôn lưu lại nơi này không rời đi, là vì Tá Thần! Nếu không vì hắn, ta đã sớm thoát đi cái địa phương này! Chỉ là, nếu ngươi muốn dùng Tá Thần để uy hiếp ta, tốt! Ta không ngại hiện tại lập tức làm ngươi chôn cùng hắn!”
Thiếu nữ hiển lộ khí phách, tầm mắt ngạo nghễ dừng ở trên người Tá Vũ, trong con ngươi huyết hồng của nàng tràn ngập sát ý.
“Đến lúc đó ta muốn nhìn, là ngươi chết trước, hay là hắn chết trước!”
“Làm càn!”
Tá Vũ mặt rồng giận dữ, đột nhiên chụp một chưởng ở trên bàn, nhảy dựng lên, bàn tay hóa thành gió sắc bén, nhanh chóng đánh về phía ngực của Phượng Thiên Huyễn.
Dưới tức giận, hắn nghiễm nhiên quên mất Ngôn Tử Thần tồn tại.
Phanh!
Ngay tại lúc nắm tay của hắn sắp dừng ở trên người Phượng Thiên Huyễn, trên người Phượng Thiên Huyễn chợt bộc phát ra một lực lượng cường hãn, ‘ầm’ một tiếng, thân mình hắn bị lực lượng này đánh bay ra ngoài, bỗng nhiên té ngã trên đất.
Tá Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn thiếu nữ mặc một bộ váy dài đỏ như máu kia, cả người không tự chủ được rùng mình một cái.
“Ngươi…… Ngươi sao có thể?”
Nữ nhi của mình có bao nhiêu thực lực, hắn có thể không rõ ràng ư? Dù cho từ nhỏ nha đầu này đã thiên phú dị bẩm, nhưng hiện giờ nàng chỉ có 18 tuổi, không có khả năng có được lực lượng cường đại như vậy.
Những năm gần đây, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện hắn không biết?
Bá!
Một thanh trường kiếm, cắt qua không khí, xuyên qua đũng quần của Tá Vũ, dùng sức đâm ở phía trên vách tường, mũi kiếm lạnh băng, cách dưới háng Tá Vũ chỉ có một centimet……
Nếu trường kiếm ở đâm lên trên một ít, công cụ nối dõi tông đường của hắn sẽ cứ như vậy đứt gãy!
Nghĩ đến hậu quả này, Tá Vũ bị chấn kinh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả động cũng không dám động một chút, sợ mình không cẩn thận sẽ tự cung.
“Ta không biết nên nói ngươi ngu xuẩn, hay là quá mức tự tin, chiêu ta tiến đến, vậy mà còn cho lui tất cả người,” Phượng Thiên Huyễn cười lạnh một tiếng: “Hiện tại ngươi hẳn là tin tưởng, ta có năng lực làm ngươi chết sớm hơn Tá Thần! Cho nên, hiện giờ ngươi là lựa chọn làm ta giết ngươi, hay là trả Tá Thần lại cho ta?”
Tá Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ này, hắn thế nhưng là lần đầu tiên cảm thấy, nữ nhi bị hắn xem nhẹ nhiều năm này, vậy mà lại xa lạ như thế……
Xa lạ đến, làm hắn cảm thấy vô cùng đáng sợ.
“Ngôn công tử,” Tá Vũ cắn chặt răng, chuyển mắt nhìn Ngôn Tử Thần ở một bên, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Nữ nhi này của ta có chút không nghe quản giáo, cho nên, ta cũng không làm gì được nàng.”
Ngôn Tử Thần không nói gì, nhìn đều không có nhìn Tá Vũ một cái, ánh mắt hắn vẫn luôn ở trên người Phượng Thiên Huyễn, khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu giương lên một nụ cười nồng đậm hứng thú.
“Phượng cô nương, ngươi thật sự là làm ta càng thêm cảm thấy hứng thú! Hơn nữa, ta cảm thấy hai người chúng ta là trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp, không bằng ngươi theo ta về Linh Tông, ta sẽ cho ngươi quyền lợi chí cao vô thượng.”
Phượng Thiên Huyễn cười lạnh một tiếng: “Ta và ngươi trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp? Vì sao ta lại không cảm thấy như vậy? Hai người chúng ta là người của hai thế giới, cũng không thích hợp, ngươi vẫn là đi đi, ta sẽ không tiếp nhận ngươi.”
Truyện được edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn!
p/s: hoàng đế Chu Tước quốc tên Tá Vũ không phải Tá Long nha mọi người