Đối với lời nói của Quỷ Y, Liễu tiên sinh chút không dám biểu lộ ra bất mãn, chỉ có thể cung kính hồi đáp: "Tất cả đều nghe Quỷ Y đại nhân."
"Nha đầu," Quỷ Y quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, biểu cảm mang theo một chút nịnh nọt: "Cái kia, Mỹ Dung Hoán Phu đan ngươi là thế nào luyện thành? Có thể dạy ta hay không?"
Nếu nói, ngay từ đầu Quỷ Y nguyện ý nghe theo Cố Nhược Vân là vì lời thề, hiện giờ sau khi biết được viên đan dược kia chính là Cố Nhược Vân luyện chế, thái độ hoàn toàn đã xảy ra biến hóa, giọng điệu cũng không dám có một chút vô lễ nào nữa.
Mà Cố Nhược Vân thừa nhận Mỹ Dung Hoán Phu đan xuất phát từ tay bản thân, chính là vì làm cho Quỷ Y cam tâm tình nguyện nghe lệnh!
"Này... Phải hỏi ý kiến của sư phụ ta."
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, đương nhiên, sư phụ này hoàn toàn là không giống như ý nghĩa bình thường, nhưng mà Quỷ Y không hoài nghi chút nào, lấy số tuổi của Cố Nhược Vân không có sư phụ, làm sao có thể luyện chế ra đan dược trong truyền thuyết?
Mà xem xét theo tuổi, sư phụ của nàng nhất định là lão yêu quái sống rất nhiều năm..... (L: vì đan dược thất truyền đã lâu đó)
"Nếu không, nha đầu ngươi thu ta làm đồ đệ đi, có Quỷ Y ta làm đồ đệ của ngươi, ngươi cũng có thể thật tự hào." Quỷ Y ha ha cười, hiển nhiên ở trong mắt nàng, Cố Nhược Vân chính là một khối thịt béo lớn.
Cố Nhược Vân nhìn khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Quỷ Y, nhún vai nói: "Y thuật của ngươi không đủ tinh tiến, không cách nào làm đồ đệ của ta."
Nếu lời này nói ra từ trong miệng người khác, Quỷ Y khẳng định cười nhạt, nhưng nha đầu kia là loại người nào? Nàng chính là thiên tài luyện chế ra đan dược! So sánh với nàng, y thuật của bản thân quả thật quá kém….....
Sau khi nói xong lời này, Cố Nhược Vân liền cáo từ với Liễu tiên sinh: "Chuyện của ta đã hoàn thành, hôm nay thật cảm ơn sự dẫn dắt của ngươi, cáo từ."
Dứt lời liền xoay người đi đến ngoài cửa.
Nhìn đến Cố Nhược Vân sắp đi mất, Quỷ Y rốt cuộc không thèm quan tâm rụ rè, vội vàng đuổi theo.
"Tiểu sư phụ, đợi ta với, người đợi ta với……." (L: chuyển xưng hôn cung kính hơn)
...............
Lúc này, hoàng cung đại viện, Lăng Quý Phi lười nhác nằm ở trên ghế quý phi, có chút không chút để ý hỏi cung nữ bên cạnh.
"Hôm nay sau khi bệ hạ hạ triều đi nơi nào?"
Cung nữ cung kính đáp: "Nghe nói hình như là Tứ hoàng tử Chu Tước quốc tới chơi, bệ hạ đi tiếp đãi hắn."
" Tứ hoàng tử Chu Tước quốc?" Lăng Quý Phi nhướng mày, đúng lúc này, một giọng nói truyền vào từ ngoài cửa.
"Quý Phi nương nương, Lăng gia nhị tiểu thư Lăng Ngọc tiến đến cầu kiến."
"Lăng Ngọc nha đầu?" Lăng Quý Phi có chút đau đầu day day huyệt thái dương: "Nha đầu thích gây chuyện kia, không ít lần trêu chọc phiền toái cho Lăng gia, không biết hôm nay lại tới vì cái gì? Người tới, tuyên nàng tiến vào."
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng khóc cùng với một làn gió thơm từ ngoài điện đánh tới.
Lăng Ngọc bỗng chốc gục ở trong ngực Lăng Quý Phi, thê thê thảm thảm nói: "Cô cô, người phải làm chủ vì gia gia và ca ca!"
"Gia gia và ca ca của ngươi xảy ra chuyện gì?"
Lăng Quý Phi nhíu đôi mi thanh tú, hỏi.
Bởi vì bệ hạ không thích hậu cung phi tử hỏi đến việc bên ngoài, vì vậy sau khi tiến vào hậu cung chẳng khác nào ngăn cách với bên ngoài, càng là không có gì tin tức truyền vào.......
Cho nên, Lăng Quý Phi còn không biết Lăng gia.
"Cô cô, gia gia bị Cố Nhược Vân hại chết! Nàng còn làm hại ca ca tàn tật, hơn nữa còn bị La gia mang đi!"
"Ngươi nói cái gì?"
Lăng Quý Phi đột nhiên đứng lên, nắm chặt nắm tay, từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi vừa rồi nói, có phải sự thật hay không?"
"Là thật," Lăng Ngọc khóc vô cùng đáng thương: "Cố Nhược Vân để cho người bên người nàng đánh chết gia gia, chính nàng còn phế đi ca ca, nhưng mà nhị thúc công vậy mà không muốn báo thù vì gia gia và ca ca, sau khi gia gia đi, ông ta đoạt quyền, còn cho người ta giám thị ta, không cho ta vào cung thông báo với cô cô, ta là thật vất vả tránh đi cơ sở ngầm chạy tiến vào."