Lúc này, đại đường Lăng gia, Lăng lão gia tử nhíu mày nhìn về phía Lăng Hi, có chút bất mãn nói: "Ta biết con lo lắng hiện thời Cố Nhược Vân không tiếp nhận khiêu chiến, cho nên cố ý truyền ra nói nàng đã đồng ý chiến đấu! Nhưng Bách Thảo Đường không bình thường! Con nói bậy như vậy, thật dễ dàng chọc giận thế lực sau lưng Bách Thảo Đường!"
Lăng Hi âm hiểm cười: "Gia gia, đừng quên, hậu thuẫn của chúng ta là Luyện Khí Tông, huống chi không phải người luôn luôn muốn có được Bách Thảo Đường sao? Đây là một cơ hội tốt! Ta đã truyền ra lời nói, mặc kệ thế nhân tin hay không, nếu Bách Thảo Đường đứng ra làm sáng tỏ lời đồn, sẽ chỉ làm người khinh thường!"
Nghĩ đến dược liệu trân quý trong Bách Thảo Đường, trái tim của Lăng lão gia tử đột nhiên nhảy lên, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì tùy con, chính là trận chiến đấu này con chỉ cho phép thắng không được thua!"
"Yên tâm đi, gia gia, hiện thời ta đã đột phá đến Võ Giả, Cố Nhược Vân chỉ là một Tụ Khí cấp bốn mà thôi, tuyệt đối sẽ không phải là đúng thủ của ta!"
Lăng Hi vô cùng tự tin nói.
Hơn một tháng thời gian, mặc dù Cố Nhược Vân không còn là phế vật, cũng tuyệt đối không có tiến bộ quá lớn!
Mà bản thân, lại ở trong một tháng trở thành một Võ Giả chân chính............
...............
Trong sân, trên khuôn mặt tàn nhang của La Âm tràn đầy tức giận và không hài lòng, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) nhìn Cố Nhược Vân.
(*) chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
"Cố Nhược Vân, hai ngày sau ngươi phải tỷ thí với tên hỗn đản Lăng Hi kia, bây giờ ngươi còn có thể thảnh thơi phơi nắng ở trong này? Lão nhân Lăng gia kia giảo hoạt như vậy, không có nắm chắc tất thắng thì lão sẽ tuyệt đối không để cho tôn tử bảo bối của mình đứng ra nghênh chiến."
"Tỷ thí?" Cố Nhược Vân bĩu môi, không cho là đúng nói, "Trận đấu giữa ta và Lăng Hi sớm đã đã xong, ở trong Thiên Linh trận hắn thua ở dưới tay của ta, cho nên trận ước chiến kia cũng có thể xóa bỏ."
"Làm sao có thể? Bên ngoài đều nói trận đấu giữa ngươi và Lăng Hi sẽ diễn ra ở hai ngày sau, còn dùng Bách Thảo Đường làm đồ đặt cược."
La Âm kinh ngạc há miệng thở dốc, Cố Nhược Vân không biết chuyện tỷ thí? Vậy đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân ngồi dậy, con ngươi trong trẻo trầm xuống một chút: "Trong khoảng thời gian này ta bề bộn nhiều việc, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, hiện tại ngươi nói với ta đến cùng tình huống gì trước."
Nhìn đến Cố Nhược Vân quả thật cái gì đều không biết, La Âm chớp mắt, rồi sau đó chậm rãi nói ra lời nói lưu truyền bên ngoài.
Dần dần, khuôn mặt vốn còn mang theo tươi cười của Cố Nhược Vân lạnh xuống, nàng im lặng thật lâu, sao đó cười lạnh nói: "Tỷ thí? Đây nhất định là Lăng Hi làm làm trò quỷ, đáng tiếc, hắn ngàn không nên vạn không nên có ý đồ với Bách Thảo Đường, nhưng mà, hắn cũng đã làm như vậy rồi, ta đây cũng chỉ có thể lấy kỳ nhân cho đạo hoàn lại kỳ nhân chi đạo (đạo lý của người kỳ lạ)."
Xem ra không đợi nàng tìm Lăng gia phiền toái, bọn họ liền đã tự tìm tới cửa...............
Hai ngày sau.
Ở ngoài Bách Thảo Đường, đầy ắp cả người, hiển nhiên đều là đến xem tỷ thí giữa Cố Nhược Vân và Lăng Hi, nhưng vào lúc này, một âm thanh ồn ào truyền tới, trong nháy mắt làm cho đám người tách ra một con đường.
Trước mắt bao người, Lăng Hi chậm rãi đi đến, so sánh với vênh váo đắc ý lúc trước, hiện thời trên người hắn nhiều hơn một tầng lệ khí, âm lãnh đến cực điểm.
"Cố Nhược Vân, ta biết ngươi ở bên trong Bách Thảo Đường, đã đến thời gian ước chiến, vì sao còn không ra gặp mặt ta? Chẳng lẽ ngươi lâm trận bỏ chạy?"
Lúc đi đến cửa Bách Thảo Đường, Lăng Hi dừng bước chân, trên mặt xẹt qua một chút âm ngoan.
Sỉ nhục nàng gây cho hắn lúc trước, hôm nay hắn sẽ trả lại hết cho nữ nhân đáng chết này!