Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ A?” Tử Ngọc bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng gật gật đầu, “ Được, hiện tại ta liền đi thu thập đồ đạc rời đi nơi này.”

Nói xong lời này, hắn nhanh chóng xoay người, muốn trở về phòng thu thập đồ đạc .

Trong phú chốc hắn bước được vài bước, một đạo âm thanh già nua từ phía sau lưng truyền đến.

“ Chậm đã!”

Bước chân Tử Ngọc bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía khuôn mặt bất đắc dĩ của Thiên Nhân trưởng lão, lại dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Cố Nhược Vân.

“ Ài,” Thiên Nhân trưởng lão than nhẹ một tiếng, “ Mộ Sở, ngươi nhận sai đi.”

“ Cái gì?”

Mộ Sở chấn kinh rồi, tựa hồ không nghĩ tới Thiên Nhân trưởng lão sẽ có lựa chọn này, lập tức ngốc tại chỗ: “ trưởng...trưởng lão, vừa rồi ngươi mới nói cái gì?”

“ Xin lỗi.”

Thiên Nhân trưởng lão hít sâu một hơi, lạnh lùng ra lệnh nói.

Oanh!

Mộ Sở cảm giác được đầu mình vỡ ra, cả người đều choáng váng, hắn ngơ ngác quay đầu, nhìn Sở La cùng Tử Ngọc, không cam lòng nói: “ Trưởng lão, ngươi nói ta hướng bọn họ xin lỗi? Dựa vào cái gì?”

Cả đời này, hắn chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy!

“ Nếu ngươi còn muốn trở về Ẩn Môn, thì nhanh hướng bọn họ xin lỗi đi.”

Thiên Nhân trưởng lão nhíu nhíu mày, lần nữa nói.

Nha đầu này chính là nữ nhi thánh nữ, thuộc hạ của nàng cũng cùng cấp bậc với người Ẩn Môn.

Nghĩ như thế, trong lòng Thiên Nhân trưởng lão cũng dễ chịu hơn nhiều, nếu để Mộ Sở hướng hai người kia xin lỗi, tính ra cũng không phải là mất mặt.

Đương nhiên, Mộ Sở cũng không biết thân phận của Cố Nhược Vân, cũn không muốn đi điều tra phương diện này.

Dung nhan anh tuấn của hắn đỏ lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn hai người Sở La cùng Tử Ngọc, hai tay nắm gắt gao nắm lại, cả người đều run rẩy không thôi. Cuối cùng, dưới ánh mắt sắc bén của Thiên Nhân trưởng lão hắn hướng hai người đi tới, hít sâu một hơi, khom lưng nói: “ Thực xin lỗi, lúc trước là ta vô lễ, hy vọng hai vị có thể tha thứ ta.”

Giờ khắc này, trong lòng hắn lại cảm thấy vô lực như vậy, trên dung nhan anh tuấn mang theo thần sắc nghẹn khuất, phỏng chừng cả đời này của hắn, đều chưa từng hướng người khác xin lỗi.

“ Sở La, Tử Ngọc,” Cố Nhược Vân nhìn hai người đang ngây ngẩn, nhàn nhạt nâng môi nói, “ Lúc trước hắn làm hai ngươi bị thương, hiện tại các ngươi có thể trả lại cho hắn.”

Cho dù Sở La ra tay, để ngăn cản không cho Mộ Sở tổn thương Tử Ngọc, nhưng nếu không phải Sở La kịp thời ngăn chặn, tất nhiên Tử Ngọc thân sẽ chịu trọng thương! rốt cuộc, dưới công kích của Mộ Sở, Sở La thân là cảnh giới Chí Tôn đều bị thương.

Có thể tưởng tượng được, hắn dùng công kích lớn như thế nào đối với Tử Ngọc.

Con ngươi Cố Nhược Vân lập lòe vài cái, khóe môi gợi lên một mạt cười lạnh, trên người lại bao phủ sát khí mãnh liệt.

Nhưng nàng cũng biết, muốn giết Mộ Sở, hiện tại vẫn còn chưa được......

“ Ha ha,” Tử Ngọc nhìn về phía Mộ Sở cúi đầu nhận sai, cười lạnh một tiếng, “ Không nghĩ tới đường đường là tả sứ đại nhân cũng sẽ xin lỗi, lúc trước không phải ngươi rất vênh váo hống hách đi vào khách điếm muốn chủ tử của ta rời đi cùng ngươi sao? Hiện tại như thế nào lại không tiếp tục vênh váo hống hách? Thật không biết Ôn Nhã cho ngươi uống mê hồn dược gì, sai ngươi đi làm cái gì ngươi liền đi làm cái đó, thậm chí thân là trọng tài cũng làm sai quy định!”

Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến gia hỏa này vì Ôn Nhã mà truyền tống bọn họ tới tầng thứ năm của tháp thí luyện, Tử Ngọc liền hận không thể đem tên hỗn đản này bầm thây vạn đoạn! Nếu chủ tử ở tháp thí luyện xảy ra chuyện gì, hắn tin tưởng, Thiên Bắc đại nhân nhất định sẽ huyết tẩy toàn bộ Đệ Nhất thành vì nàng báo thù rửa hận!

Mộ Sở cắn chặt môi không rên một tiếng, mặc cho Tử Ngọc tức giận nhục nhã hắn.

Vì Nguyệt nhi, đừng nói hắn phải đựng nhục mạ, cho dù nói hắn đi mười tám tầng địa ngục hắn cũng sẽ không hối hận!

Hiện tại, nếu cho hắn cơ hội một lần nữa, hắn cũng sẽ làm như thế cho dù là thất bại như cũ! Ít nhất, hắn cũng đã nỗ lực vì hạnh phúc Nguyệt nhi, như thế cũng đủ rồi.

“ Chủ tử, ta có thể trút giận sao?”

Sau khi nói xong những lời này, Tử Ngọc có chút thấp thỏm nhìn về phía Cố Nhược Vân: “ Nếu ta đánh hắn, Ẩn Môn có tìm chúng ta tính sổ hay không?”

Kỳ thật, dựa theo tính cách dễ tức giận của Tử Ngọc, nếu Mộ Sở đổi thành là người khác thì hắn đã sớm động thủ!

Nhưng hắn là Mộ Sở! cho nên Tử Ngọc không dám! Sợ đánh gia hỏa này sẽ khiến cho Ẩn Môn căm giận ngút trời, bởi vậy liên lụy chủ tử nhà mình! Rốt cuộc, hiện tại hắn cũng không phải một thân một mình, không có khả năng tùy ý làm bậy, mọi việc đều phải suy xét vì chủ tử nhà mình.

“ Chuyện này hẳn là nên hỏi Ẩn Môn trưởng lão,” Cố Nhược Vân nhún nhún vai, chuyển hướng Thiên Nhân trưởng lão nói, “ lúc trước tả sứ làm người của ta bị thương, chuyện này ta nhất định phải cho hắn cái công đạo, không biết trưởng lão có ý kiến gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK