Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kaylee

Hạ Minh hung hăng hít một hơi, mới ngăn chặn lửa giận trong nội tâm kia, y đi vào bên trong thạch thất.

Vừa bước vào bên trong thạch thất, đã trông thấy một đám lửa màu đỏ ngồi ở phía trên mặt đá, trong đôi mắt đỏ giống như thiêu đốt lửa cháy hừng hực, bởi vì toàn thân nó bị ngọn lửa bao vây lấy, cho nên không thấy rõ người trong ngọn lửa kia.

"Chu Tước đại nhân, ngài đây là nói không giữ lời? Lúc trước chúng ta đã nói, ta giúp người tìm kiếm đồng bạn, người thủ hộ gia tộc thay ta, hiện giờ người có thể nào ngồi xem mặc kệ?"

Phanh!

Chu Tước đánh một chưởng về phía cái bàn, nháy mắt đã chụp cái bàn thành hai đoạn, ngọn lửa trên người nó xông thẳng tới đỉnh đầu, tức sùi bọt mép quát: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói? Ta mẹ nó cho ngươi tìm người, l^q"đ ngươi tìm được không? Ngươi tìm không thấy người của ta, còn chỉ trích ta nói không giữ lời? Chờ ngươi chân chính tìm được đồng bạn của ta lại đến gặp ta, cút, hiện tại lập tức cút cho ta! Bản đại nhân không muốn nhìn thấy những nhân loại đáng giận các ngươi, mau cút!"

Tính tình nóng nảy của Chu Tước này, Hạ Minh sớm đã lĩnh giáo rồi, cho nên y cũng không buồn bực, chỉ là con ngươi đen kia lại thâm thúy thêm vài phần.

"Chu Tước đại nhân, chẳng lẽ người không biết ta đây gọi người chính là vì ta đã tìm được đồng bạn của người."

"Ngươi nói cái gì?"

Xôn xao!

Đột nhiên, một bàn tay thiêu đốt lửa cháy vươn ra, một tay xách Hạ Minh đến trước mắt, giờ khắc này Hạ Minh có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng bức trên người Chu Tước, loại hơi thở này làm cho hô hấp của y không khỏi bị kiềm hãm, sắc mặt đỏ bừng.

"Thanh Long và Bạch Hổ bọn họ ở đâu? Còn có tiểu tử thối Huyền Vũ kia, ngươi mau nói cho ta biết bọn họ ở nơi nào!"

Trong con ngươi của Hạ Minh hiện lên vẻ sắc bén, cười lạnh nói: "Vừa rồi Hạ gia chúng ta có một khách không mời mà đến, đồng bạn của người đều đã rơi xuống trong tay nữ nhân kia, cho nên ta mới muốn triệu hồi người ra, ai biết người căn bản không thèm nhìn ta!"

Không thể không nói, một câu nói này của Hạ Minh cho dù là vì vu hãm Cố Nhược Vân, có thể nói cũng là sự thật, ba con Thần Thú kia vừa vặn ở trong tay Cố Nhược Vân.

"Không đúng," Chu Tước lắc lắc đầu: "Ngươi nói dối, nếu đồng bạn của ta cách ta gần như thế, ta hẳn là cảm nhận được hơi thở của bọn họ, nhưng mà lúc trước ta không chút cảm giác được sự tồn tại của bọn họ, bọn họ căn bản không từng tới nơi này."

Linh Thú luôn luôn rất là mẫn cảm đối với hơi thở, hơn nữa Chu Tước là huyết mạch Thần Thú, cho nên chỉ cần bọn Thanh Long xuất hiện ở trong vòng trăm dặm, nàng đều có thể cảm nhận được.

Nhưng mà, nàng chẳng thể nghĩ tới, Hạ Minh không muốn để cho Chu Tước nhìn thấy đồng bạn của nó.

Bởi vì một khi để Chu Tước tìm được đồng bạn của nó, con thần điểu này nhất định sẽ theo đồng bạn rời đi, kể từ đó, Hạ gia sẽ ít đi một át chủ bài, vì vậy y mới làm cho Chu Tước tiến vào dùng thạch thất dùng tài liệu đặc thù chế thành này.

Ở bên trong này ngăn cản hơi thở của nó lộ ra ngoài, đồng dạng, nó cũng cảm nhận không được hơi thở bên ngoài.

Đương nhiên, điểm này, Hạ Minh tuyệt không sẽ nói cho hắn biết.

"Chu Tước đại nhân, người cũng không biết, ta đã từng thấy quá nữ nhân kia, tận mắt thấy nàng đang tra tấn một lão hổ màu trắng, hình như nàng còn gọi lão hổ kia là Vân Dao, ngay từ đầu ta không xác định Bạch Hổ kia có phải đồng bạn Chu Tước đại nhân muốn tìm kiếm hay không, cho nên trong khoảng thời gian này mới ở không ngừng tra xét, ai biết vừa điều tra rõ chân tướng, nữ nhân kia đã tới rồi! Con Bạch Hổ kia sớm bị nàng nhốt lại, làm sao có thể mang tới nơi này?"

Ầm!

Một ngọn lửa giận vọt ra, Chu Tước trực tiếp xù lông.

"Ai dám động đồng bạn của bản đại nhân? Nói, nữ nhân kia là ai, hiện tại bản đại nhân phải đi tìm nàng tính sổ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK