Trong mắt Lục Trầm hiện lên một tia sáng sắc bén, nhanh chóng lướt qua, rồi sau đó y lại dùng ánh mắt ôn hòa kia nhìn Cố Nhược Vân, khóe miệng lại phiếm một chút chua sót: "Cố cô nương chẳng những cùng tên với Vân Nhi, mà còn giống nhau như thế, lúc trước chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng khi đó ta còn không biết nàng là bằng hữu của Vân Nhi, trước kia ta và Vân Nhi yêu sâu như thế, nàng lại tàn nhẫn bỏ lại một mình ta, cho nên nhìn thấy Cố cô nương giống nàng như vậy, ta mới nhịn không được muốn tiếp cận ngươi, không biết Cố cô nương có thể cho ta một cơ hội hay không?"
Mọi người nghe được lời nói của Lục Trầm, mới cường điệu đánh giá Cố Nhược Vân, này vừa nhìn quả thật phát hiện, lqđ hình như trên thân thể của nàng có bóng dáng của Hạ Nhược Vân, cho dù không phải là cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất thanh lãnh này căn bản không khác nàng.
Nhưng mà, lời này của Lục Trầm là đang thổ lộ ở trước mặt bọn họ?
Tiểu công chúa ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn y: "Lục đại ca, không phải ngươi có Sơ Tuyết tỷ tỷ rồi sao?"
Lục Trầm cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu: "Sơ Tuyết là muội muội của Vân Nhi, ta yêu nàng sâu vô cùng, thế nào lại thích muội muội của nàng? Ta là vì Vân Nhi mới chiếu cố Sơ Tuyết, cũng không có ý **** với nàng ấy, từ trước tới này ta yêu vẫn chỉ có một mình Vân Nhi, có lẽ là Vân Nhi không đành lòng ta cô độc thống khổ ở trên đời này, mới làm cho Cố cô nương xuất hiện ở trước mặt của ta, để giải loại tình cảm tương tư của ta, ta không thể cô phụ nổi khổ tâm của Vân Nhi, hơn nữa, mỗi lần ta nhìn thấy Cố cô nương, sẽ không tự chủ được nhớ tới Vân Nhi."
Vẻ mặt thống khổ kia của Lục Trầm thoạt nhìn không chút nào làm bộ, nếu không phải kiếp trước Cố Nhược Vân trải qua tất cả, phỏng chừng cũng sẽ cho rằng Lục Trầm tưởng niệm yêu mình khắc sâu như thế.
"Lục công tử thật đúng là si tình."
Ghế phía trên, không biết là ai mở đầu, lập tức âm thanh đám người đột nhiên truyền ra.
"Nam tử thâm tình như thế quả nhiên là thế gian hiếm có, Hạ Nhược Vân đã chết nhiều năm như vậy, y còn tưởng niệm nàng thật sâu."
"Không sai, nếu không phải nữ tử này có khí chất giống Hạ Nhược Vân, Lục Trầm si tình như thế căn bản sẽ không liếc nhìn nàng nhiều một cái, nhưng mà Lục Trầm, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, nếu ngươi lấy nữ tử này, diễn.đàn~lêquý.đôn sẽ mất đi cơ hội đám hỏi với Hạ gia, chậc chậc, hiện tại Hạ gia có Kim Đế làm chỗ dựa, cho dù Hoàng đế Lưu Phong quốc cũng không dám tùy tiện trêu chọc, ngươi xác định muốn như thế sao?"
Lục Trầm nâng mặt anh tuấn lên, vẻ mặt chân thành tha thiết nói: "Quyền thế và địa vị, đối với Lục Trầm ta mà nói, hoàn toàn không quan trọng bằng nữ nhân âu yếm! Cố cô nương, ngươi chính là người Vân Nhi phái tới trợ giúp ta đi ra thống khổ, cho nên, đời này kiếp này, Lục Trầm ta không phải ngươi không cưới!"
Quyền thế và địa vị, đối với Lục Trầm ta mà nói, hoàn toàn không quan trọng bằng nữ nhân âu yếm!
Nghe câu như thế, Cố Nhược Vân thật sự rất muốn cười.
Kiếp trước, là ai vì quyền lợi, mà buông tha nàng và Ngọc nhi?
Hơn nữa ở trước mặt của nàng cứng rắn tách rời cơ thể sống của Ngọc nhi!
Mà hiện giờ, nàng vẫn nhớ được lời nói đương thời của nam nhân kia như trước.
Y nói, Vân Nhi, thật có lỗi, ta là một người rất có dã tâm, Sơ Tuyết là chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, nàng nhất định sẽ trở thành tồn tại cường đại nhất đại lục, kẻ cưới nàng tất được thiên hạ!
"Cố cô nương, ngươi có đáp ứng ta?"
Trong bất tri bất giác, Cố Nhược Vân bật cười.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy tươi cười của nàng, trong lòng Lục Trầm vui vẻ, đáy mắt hiện lên một chút đắc ý, y chỉ biết, nữ nhân và nam nhân đều háo sắc giống nhau, không có nữ nhân có thể chống cự mĩ nam mê hoặc.
Huống chi, Lục Trầm vẫn là rất có tin tưởng đối với dung mạo của mình.