Trăng tròn treo cao, miếu cổ hoang phế lẳng lặng đứng dưới ánh trăng. Người đẹp mặc váy lụa thời cổ, đứng ngạo nghễ ở nóc chủ điện, chăm chú nhìn trăng tròn trên bầu trời. Người đẹp này có khuôn mặt trái xoan tinh xảo, mắt như nước mùa thu, lông mày như vẽ, môi gợi cảm nở nang, trong lạnh lùng mang theo nét tươi đẹp khôn kể. “Nơi này không phải Đại Minh, là ai ở sau khi ta ngủ say, kéo ta vào mảng giới tử tu di* này.” * thế giới trong hạt cải, thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.