Câu này tựa như một thùng nước lạnh giội ở trong lòng mọi người. Trương Nguyên Thanh thu hồi tấm khiên, nói: “Hắn không trốn nổi nữa.” “Cậu có biện pháp nào?” Đoạn Kiều Tàn Huyết truy hỏi. Trương Nguyên Thanh không để ý tới, há mồm phun ra một luồng âm khí, rơi xuống đất hóa thành một anh linh mũm mĩm đáng yêu, tóc máu thưa thớt. Tiếp theo, hắn lấy ra Áo Choàng Tầm Bảo, phủ ở trên người Tiểu Đậu Bỉ. “Tầm bảo! !” Trương Nguyên Thanh xoa cái đầu quả dưa của con trai, hạ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.