“Tôi xem một chút.” Tôn Miểu Miểu tiếp nhận cây bút, vài giây sau, có chút nhụt chí đặt bút trở lại hộp: “Quả nhiên không có tin tức, vậy cây bút này có tác dụng gì? Phòng của cậu một chút manh mối cũng không có.” Địch Thái ở bên ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Ai nói không có manh mối, một cây bút khác đâu?” Thiên Hạ Quy Hỏa chợt tỉnh ngộ lại, giọng điệu dồn dập: “Còn nhớ vết thương trí mạng ở ngực chủ nhân cổ bảo không, tôi lúc ấy từng nói, màu sắc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.