Trương Nguyên Thanh ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đẹp đen bóng sáng ngời, như chứa ngôi sao trong đó. Nhìn nhau ước chừng mười mấy giây, dì trẻ yêu kiều hừ một tiếng: “Sao không mang Quan Nhã về nhà hả, bà ngoại tâm tâm niệm niệm đứa cháu dâu này đó.” Trong giọng nói không chút nào che giấu vị dấm chua (ghen). “Cô ấy lại không có ngọc phù truyền tống, sân bay New York cũng bị phá hư, muốn về nước còn phải chờ vài ngày.” Trương Nguyên Thanh cười nói: “Chờ cô ấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.