Trên bàn cơm, Trương Nguyên Thanh vung đũa như bay, gió cuốn mây tàn, dùng hành động biểu đạt nỗi nhớ của mình với tay nghề của bà ngoại. Bà ngoại rất hài lòng, nói: “Không phải bảo cháu đưa Quan Nhã cùng nhau trở về sao, nó đâu?” “Cô ấy được người trong nhà đón về kinh thành rồi, nói Tùng Hải không an toàn.” Trương Nguyên Thanh thuận miệng lấy lệ: “Vốn cũng muốn đón cháu đi, nhưng cháu không nỡ xa ông ngoại bà ngoại.” Dì trẻ đáng yêu khóe mắt có nốt ruồi lệ lườm nguýt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.