Không miêu tả chi tiết quá trình, bởi vì hắn biết Hoàng Thái Cực nhất định có thể nghe hiểu. Hoàng Thái Cực nhìn hắn, giọng điệu trầm thấp, “Cú Mang cũng là cậu?” “Nghĩa phụ quả nhiên tuệ nhãn!” Trương Nguyên Thanh cười nói. Hoàng Thái Cực trầm mặc vài giây, bỗng nhiên tiến lên, bàn tay dùng sức đè bả vai hắn, nhìn chằm chằm hắn: “Tốt, tốt lắm!” Vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng Trương Nguyên Thanh cảm thấy cái tay đặt trên vai dùng sức như vậy, mang theo một tia run rẩy....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.