Diệu Đằng Nhi biết mình bị bắt cóc, nhưng không biết kẻ bắt cóc là ai! Cô tỉnh lại đã được ba phút, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục giả bộ ngủ. Tay chân cô bị trói chặt, tầm nhìn một mảng tối đen, mắt hẳn là bị bịt miếng vải đen. Sở dĩ không dám hành động thiếu suy nghĩ, là vì phát hiện cả người mình bủn rủn vô lực, thân thể có chút ngứa, có chút đau. Diệu Đằng Nhi suy đoán mình là trúng độc, độc tố rất mãnh liệt, nhưng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.