Dưới điện thờ có một bóng dáng quỳ mọp, trong miệng lẩm bẩm, nhưng mơ hồ không rõ; nghe không rõ cụ thể đang nói cái gì. Lúc này trong phòng ngủ tối tăm vang lên một tiếng cười khẽ: “Đừng lạy nữa, lạy nữa không còn mạng.” Giọng nói này cực kỳ trẻ tuổi. Người trước điện thờ toàn thân run bắn một cái, như phản xạ có điều kiện nhảy bắn lên nhìn về phía nơi phát ra thanh âm. Chỉ thấy vị trí sô pha bên giường không biết khi nào đã có một bóng dáng ngồi....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.