Chưa tới 20 phút, đạo diễn đã la hét đến nỗi cổ họng nói không ra hơi.
Loại tình cảnh này vốn không hiếm thấy, nhưng mà so với Tống Như lúc nãy thì thực lực của Kiều Giai thật sự là quá…..
Cơ hội này vốn dĩ là dành cho Tống Như, điều này cũng đã chứng minh chỉ có nhân tài có năng lực thật sự mới có thể đảm đương được, nhưng Kiều Giai lại không biết lượng sức mình, cô ta cứ nằng nặc tranh giành nên mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay đây.
Chúc Thanh Hà và những người quản lý khác cũng chịu không nổi mà dời tầm mắt đi nơi khác, quay phim kiểu này thật là phí thời gian mà.
Không lẽ Tống Như thật sự lợi hại như vậy?
Chúc Thanh Hà nhớ lại sự thể hiện lúc nãy của Tống Như, cô không thể không thừa nhận rằng cho dù là nghệ sĩ đã được cô dẫn dắt mấy năm cũng không thể nào phát huy khả năng tốt được như Tống Như cả.
Càng huống hồ, ai ai cũng biết ấn tượng ban đầu rất quan trọng, Tống Như dám làm dám diễn, xem cô diễn xong thì khó mà có ai chê được, trên người cô ấy dường như có một loại mê lực, cô ấy sinh ra để làm diễn viên!
Dù sao đi nữa cô ấy cũng là người đã đạt được giải Ảnh Hậu Kim Vũ, mấy năm trải qua nhiều thăng trầm như vậy, nên kĩ năng diễn xuất cũng ngày càng giỏi.
Nhìn thấy buổi quay phim đã tiến hành tới phần cuối, Tống Như đứng dậy, đạo diễn Trương khó xử đi tới: “ Tống Như, cô vẫn chưa thay đồ, hay là cô diễn cảnh cuối đi.”
Tống Như lãnh đạm ngước mắt lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “ Được.”
Ánh đèn được thay đổi, Tống Như ngồi trước sân khấu, khi máy quay bắt đầu chạy, cô đã thể hiện ra một vẻ đẹp kinh diễm khiến người ta động lòng…
Chưa tới 20 giây ngắn ngủi, cô lại hoàn thành xong việc quay phim.
Hơn nữa là còn một lần xong hoàn chỉnh.
Đạo diễn nhìn đoạn quay trên màn hình, không kìm được mà vỗ tay: “Tốt! quá hoàn mỹ, kết thúc công việc tại đây!”
Tống Như đã dùng thực lực của mình để nghiệm chứng một câu nói: Viên kim cương thật sự vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị mai một theo năm tháng, đám người mới như cô ta vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.
Ánh mắt sắc lạnh của Chúc Thanh Hà dán lên người Tống Như, cho dù cô có giỏi thì đã sao! Không ký được hợp đồng với một công ty quản lý lớn mạnh thì sớm muộn cũng sẽ bị quên lãng thôi.
Lúc Tống Như đi thay đồ, đạo diễn Trương đã nhận được một tin tức, nói rằng xe của Dương Gia Cửu đang đậu ở bãi đỗ xe, hơn nữa còn muốn gặp ông một lát.
Đạo diễn Trương lập tức gạt công việc qua một bên, nhanh chóng đi tới đó.
Trong lòng ông có hơi ngờ vực, tại sao đột nhiên Dương Gia Cửu lại muốn gặp ông? Ông nhớ lại chuyện ở hiện trường buổi quay phim lúc nãy, có khi nào liên quan tới Tống Như không?
Ông nghĩ đi nghĩ lại, chắc là không đâu, nếu như Dương Gia Cửu đã tự mình ra mặt thay cho Tống Như, thì quan hệ giữa họ nhất định rất thân thiết, vậy thì Tống Như đã không phải rơi tới bước đường như ngày hôm nay rồi.
Tống Như đã dùng thực lực của cô ấy để chứng minh chỗ đứng bất di bất dịch của mình, phần quan trong nhất của đoạn quảng cáo này chắc chắc vẫn phải nhờ vào cô!
Đạo diễn Trương cung cung kính kính đứng trước mặt Dương Gia Cửu: “Tổng giám đốc Dương, ngài tìm tôi?”
“Đúng lúc đi ngang qua đây, nghe nói lúc các người đang làm việc đã xảy ra một số chuyện không vui, tôi muốn hỏi xem, có phải có ai đó đã kiếm chuyện với Tống Như hay không?”
Dương Gia Cửu mở miệng nói đầy dứt khoác ngắn gọn, khiến cho Đạo diễn Trương sững sờ, ông bất chợt cảm thấy lạnh gáy, lúc trả lời cũng khó tránh khỏi sự sợ hãi khiếp vía: “Cái này…nếu như nói là có, thì chỉ có Kiều Giai vì muốn được thể hiện nhiều một chút, nên….thật ra cũng không có gì, cuối cùng thì đoạn quay phim của Tống Như vẫn tốt hơn!”
Trên trán của Đạo diễn Trương lấm tấm đầy giọt mồ hôi lạnh.
Dương Gia Cửu lạnh lùng dời mắt đi nơi khác dặn tài xế lái xe đi.
Đạo diễn Trương thấy chiếc xe rời đi, hai chân ông mềm nhũn đến đứng không vững, ông vội vàng chạy về hậu trường buổi quay muốn xin lỗi Tống Như, nếu như ông biết Tống Như có Dương Gia Cửu đứng phía sau, thì nguyên đoạn quảng cáo này đã chỉ dành cho một mình Tống Như rồi!
Trong giới diễn viên này, có mấy người nghệ sĩ có được đặc ân này chứ, mấy ai có thể khiến cho Dương Gia Cửu đích thân ra mặt chứ!
Nhưng sau buổi quay phim thì Tống Như đã rời đi rồi, Đạo diễn Trương không đạt được mục đích nên liền ra quyết định tại chỗ, tất cả mọi nhân viên đều phải tăng ca, nhất định trong thời gian ngắn nhất phải làm xong biên tập hậu kì của đoạn quảng cáo này, sau đó nhanh chóng phát lên.
Đây cũng coi như là sự bồi thường của ông dành cho Tống Như, lúc này mà có thể tham gia quay phim cho một quảng cáo công ích quy mô lớn như thế này thì đối với Tống Như vô cùng có lợi.
Cũng may mà tính tình Tống Như tốt, cô không so đo với Kiều Giai, nếu không mấy người đó nhất định sẽ bị ép tới khi biến mất khỏi showbiz mới thôi.
Nhưng tại sao Tống Như lại không ký hợp đồng với Giải Trí Đại Thiên? Nếu như có chiếc ô bảo vệ này, thì trong showbiz này cô nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió rồi.
Mấy phút sau, Đạo diễn Trương nhận được điện thoại của Trương Vân.
“Nghe nói buổi quay phim đã xong rồi, Tống Như thể hiện như thế nào?”
“Vô cùng xuất sắc, đã lâu lắm rồi tôi không gặp qua một diễn viên nào xuất sắc như vậy.” Đạo diễn Trương công tâm mà nhận xét.
Nghĩ tới việc Dương Gia Cửu đích thân ra mặt cho Tống Như, Đạo diễn Trương cũng không nói quá nhiều để tránh rắc rối, nhưng mà Trương Vân để ý Tống Như như vậy, có phải là….
Quả nhiên đúng như ông nghĩ, Trương Vân lập tức nói: “Thật ra Tống Như đã ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ của Oatlets rồi, hy vọng sau này nếu Đạo diễn Trương có dự án gì mới có thể chăm chước cho Tống Như một chút.”
Trương Vân cũng là muốn lót đường cho Tống Như.
“Cái người mới mà Chúc Thanh Hà mang tới thì sao? Trong đó có một người là người mới của Dự án ngôi sao.”
“A Tinh đúng không? Không có gì đặc biệt lắm.” Đạo diễn Trương nhớ lại biểu hiện của A Tinh, trong cô ấy vẫn còn mang chút bóng dáng của trường đào tạo diễn xuất, tuy rằng rất có cố gắng, nhưng cũng khó mà khiến người khác nhớ đến cô, có thể nói là không có dấu ấn cá nhân đặc sắc gì lắm.
“Vậy sao, cho dù nói như thế nào thì buổi quay phim hôm nay cũng phải cảm ơn sự chiếu cố của ông rồi, ồ đúng rồi, bây giờ việc Tống Như ký hợp đồng với Oatlets vẫn chưa được công bố ra ngoài, nên mong ông nhất định phải giữ bí mật giùm tôi a, ngay cả Chúc Thanh Hà cũng không được tiết lộ.”
Đạo diễn Trương bây giờ mới hiểu dụng ý của Trương Vân, cô ta không chỉ muốn nâng đỡ Tống Như mà còn muốn trừng trị Chúc Thanh Hà một phen….xem ra Outlets muốn xáo bài rồi đây.
Đương nhiên Đạo diễn Trương đồng ý với Trương Vân, chỉ có điều ông không ngờ vừa về tới văn phòng thì liền nghe thấy Chúc Thanh Hà đang nói xấu với mấy người quản lý khác.
“Tống Như thì giỏi lắm sao? Chỉ là diễn viên lang thang không có công ty quản lý mà thôi. May cho cô ta là chủ đề quay phim ngày hôm nay hợp với cô ta thôi, chứ cô ta còn có thể làm diễn viên được mấy năm nữa chứ? Oatlets chúng ta đã đá bay bản lý lịch của cô ta rồi.”
Đạo diễn Trương nhíu mày, nhấc chân đi tới đó.
“Cô hoài nghi thực lực của Tống Như, tức là đang hoài nghi con mắt nhìn người của tôi sao?”
“Tôi không biết Tống Như còn có thể diễn xuất được mấy năm nữa, nhưng nếu ông thật sự dung túng cô ta như vậy, tôi thấy ông nhất định cũng có ngày tự đào hố chôn mình trong cái giới showbiz này thôi.”
“Nếu như để Trương Vân nhìn thấy diễn xuất của Tống Như, nhất định cô ấy sẽ không thốt ra mấy lời này đâu, cô chỉ là một người quản lý dưới trướng của cô ấy thôi, nói chuyện cẩn thận một chút, đừng có chuốc phiền phức cho Oatlets.”
Chúc Thanh Hà cười lạnh một cái, cô ta biết Trương Vân và Đạo diễn Trương là bạn bè, nhưng chuyện của Oatlets không tới phiên một người ngoài như ông ta nhúng tay nhúng chân vào.
“Chức vị của tôi ở Oatlets tuy không cao, nhưng tôi vẫn tuyệt đối có quyền lên tiếng về các nghệ sĩ, hôm nay tôi dám nói mấy lời này ở đây, chỉ cần Chúc Thanh Hà tôi vẫn còn ở Oatlets một ngày, thì Tống Như tuyệt đối đừng mong bước được vào cửa của Oatlets!”
Đạo diễn Trương lạnh nhạt nhìn cô ta, Chúc Thanh Hà càng ngày càng tự cao tự đại rồi.
Ỷ có sự xem trọng của Trương Vân, cô ta dám ở đây buông lời ngông cuồng như vậy, chả trách Trương Vân không nói với cô ta chuyện Tống Như đã ký hợp đồng với Oatlets.
…..