"Chính xác mà nói, anh ấy đang cưng chiều vợ mình."
Một câu khiến đầu óc Tiêu Dĩnh trống rỗng, lỗ tai ù đi, nghệ sĩ mà Bùi Lạc Phong để cô phụ trách lại là phu nhân của Tổng giám đốc giải trí Đại Thiên.
Hơn nữa họ lại còn để cho cô giâm sát cô ấy, cản trở con đường tái xuất của cô ấy.
Trời ạ, có lầm hay không, người phụ nữ của Dương Gia Cửu muốn đóng phim chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi sao... Ở trước mặt đế quốc giải trí như Đại Thiên, giải trí Huy Hoàng căn bản chẳng là gì cả.
"Dương Vũ Mịch còn luôn lo lắng Tống Như sẽ tái hợp với Bùi Lạc Phong?" Tiêu Dĩnh hỏi khan hai tiếng, hai người đàn ông này căn bản không thể so sánh với nhau, nếu Dương Vũ Mịch biết thân phận của Tống Như bây giờ, đại khái sẽ ghen tị đến ngất đi.
Chị Hy nín cười: "Chị cũng chờ ngày mọi chuyện công khai, muốn nhìn vẻ mặt họ một chút."
Cô chút ý đến ánh mắt Tiêu Dĩnh, nhìn bốn phía một chút.
"Khi Bùi Lạc Phong chạy theo Dương Vũ Mịch, Tống Như tổn thương rất sâu sắc. Lúc đi đến Ủy ban cô ấy đã gặp được Dương Gia Cửu, hai người họ hợp nhau nên đã đăng ký kết hôn ngay ngày hôm đó, nhưng Tống Như tạm thời không muốn công khai chuyện này. Hôm nay em được đưa lên chuyêna bay này, cũng đủ Tống Như tin tưởng em, hy vọng em suy nghĩ kỹ một chút, xem rốt cuộc nên đứng về phía nào.
Chị Hy ý tứ sâu xa, vỗ vỗ bả vai Tiêu Dĩnh, rồi đi xem lịch trình quay phim lần này. Đám người Bùi Lạc Phong đã không nể mặt Tống Như, không cho cô cơ hội tái xuất, lần này ra ngoài quay chắc chắn sẽ gặp khó khăn trùng trùng, thân là trợ lý Tống Như tin tưởng nhất, cô nhất định phải nắm bắt thời cơ.
Tiêu Dĩnh đứng sững sờ ở đó thật lâu, rồi mới đi đến bên cạnh chị Hy: "Chị Hy, em biết mình nên làm thế nào, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ủng hộ Tống Như, xin chị hãy tin tưởng em.
Chị Hy hờ hững ừ một tiếng, không nói gì, chỉ giao một tư liệu khác cho cô.
Tiêu Dĩnh vội vàng nhận lấy, hai người bận tối mắt tối mũi.
Ở chỗ ngồi riêng biệt phía trước, Tống Như nép vào cánh tay Dương Gia Cửu, cô rõ ràng hơn bất cứ ai, lúc này thời gian họ ở bên nhau ít ỏi đến mức nào: "Thật ra em có thể chăm sóc tốt bản thân."
"Anh không nỡ xa em, huống hồ, du lịch này rất có ý nghĩa." Dương Gia Cửu nâng cằm cô lên, hôn nhẹ.
"Gia Cửu..." Tống Như dịu dàng hôn lại.
Nếm được mùi vị ngọt ngào của Tống Như, Dương Gia Cửu buông ra: "Sau khi tới sẽ có rất nhiều việc phải lam em ngủ trước một lát đi."
"Vì đi theo giúp em, anh đã gác lại bao nhiêu công việc vậy?" Tống Như hỏi anh.
"Anh cũng là tiện đường đi công tác... em yên tâm đi." Anh nhẹ giọng an ủi. Vì cô, có làm gì anh cũng can tâm tình nguyện.
Mà trên một máy bay khác, Dương Vũ Mịch hết sức tức giận. Cô ta không ngừng nổi cáu với tiếp viên hàng không, kéo theo sự chú ú của không ít khách hàng.
"Được rồi, đừng làm khó các cô ấy nữa, sắp hạ cánh rồi, em hãy yên tĩnh một chút đi." Bùi Lạc Phong cố gắng kéo cô ta: "Ngộ nhỡ có người nhận ra em..."
Vừa dứt lời, đã nghe thấy có người kêu lên.
"Đây không phải là Dương Vũ Mịch sao?"
"Ai? Ngôi sao nữ hạng ba làm người thứ ba đó phải không?"
Mọi người lập tức nhìn về hướng này, còn có người giơ điện thoại lên chụp ảnh, Dương Vũ Mịch vừa tức vừa buồn bực: "Đều tại anh, tại sao em không thể ngồi máy bay riêng chứ? Em đang mang thai, còn phải ngồi cùng những người này ở khoang thương gia."
"..." Bùi Lạc Phong bị cô ta trách mắng một trận, tâm trạng cũng không tốt lắm, anh ta ghi món nợ này lên đầu Tống Như.
Khi đi cùng anh ta, có khi nào Tống Như rêu rao như thế đâu? Xem ra cô cố ý muốn để anh ta chứ ý tới cô, muốn tìm thời gian tâm sự.
Tống Như và Dương Gia Cửu đến sớm hơn một tiếng, chị Hy và Tiêu Dĩnh đều cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, dù làm thêm trong quá trình bay, nhưng không có ai làm phiền các cô, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi.
Ngược lại người của Bùi Uyển Linh - chị gái của Bùi Lạc Phong phái tới sốt ruột đến đỏ mắt. Khi thấy Tống Như một thân một mình dẫn theo trợ lý và người đại diện xuất hiện, trong lòng Bùi Uyển Linh hơi hồi hộp, chẳng lẽ mánh khóe đã bị Tống Như nhìn ra, cô xuất hiện sớm là có ý gì?
Trong lòng đủ loại lo nghĩ, cô ta đi về phía Tống Như.
"Tống Như, đã lâu không gặp." Vóc người cô ta cao gầy, mặc một bộ vest kẻ caro đen trắng. Bùi Uyển Linh từng là người mẫu quốc tế, dáng người vẫn rất thướt tha, lời nói cử chỉ đều lộ vẻ kiêu kỳ.
Thoạt nhìn, khí thế Tống Như bị áp bức.
Nhưng cách đối nhân xử thế của Tống Như dịu dàng như nước, cô vẫn đeo kính râm, chẳng thèm để ý đến Bùi Uyển Linh, sau khi bình tĩnh từ một tiếng thì không nói thêm gì nữa, phản ứng như vậy khiến Bùi Uyển Linh không nhìn thấu ý nghĩ của cô.
Không vội về khách sạn, cũng không vội hỏi lịch trình tiếp theo, mà Bùi Uyển Linh không biết chuyện gì xảy ra trên máy bay của bọn họ, nói vòng vo một hồi, Bùi Uyển Linh bất đắc dĩ tháo mắt kính xuống, nhìn Tống Như với ánh mắt sâu xa: "Mấy năm không gặp cô vẫn xinh đẹp như vậy, em trai tôi không nhìn lầm người, chỉ có điều... tôi nghe được một số tin đồn."
Tống Như quan sát thái độ của Bùi Uyển Linh.
Người của nhà họ Bùi vãn luôn dập dình chuyện kết hôn của cô với Bùi Lạc Phong, ngày hôm nay cố ý nói nhiều như vậy, đơn giản là vì đã đọc được tin tức, biết được cô đã hoàn toàn trở mặt với Bùi Lạc Phong, vậy thì việc quay show lần này rất có thể cũng là chủ ý của Bùi Uyển Linh.
So với Dương Vũ Mịch kiêu căng kia thì Bùi Uyển Linh có đầu óc và thủ đoạn lợi hại hơn nhiều.
"Bây giờ truyền thông phát triển, chuyện tốt không ra cửa, chuyện tốt truyền xa ngàn dặm."
Tống Như ám chỉ điều gì đó, thế nhưng Bùi Uyển Linh không tiếng lời của cô, mà cười rất tự nhiên thoải mái, trong giọng điệu còn mang theo vẻ khinh thường, giống như nhà họ Bùi không có người con dâu như Tống Như cũng không sao cả.
"Bây giờ, người trẻ tuổi chia tay rồi quay lại cũng là chuyện bình thường, đặc biệt là những người ở trong giới giải trí hỗn loạn như chúng ta, Lạc Phong là người đàn ông tâm huyết với sự nghiệp, điều em ấy cần chính là một người phụ nữ có thể đứng phía sau hỗ trợ, san sẻ giúp cho em ấy, mối quan hệ giữa cô và nhà họ Tống ầm ĩ như vậy, hai người chia tay cũng là chuyện tốt đối với Lạc Phong, nếu như cô thật sự yêu em ấy, không bằng chúc phúc cho em ấy với Vũ Mịch."
Chị Hy ở bên cạnh nghe vậy thì nổi trận đùng đùng, đây là những lời mà con người nên nói sao?
Sao lại có người có da mặt dày đến thế chứ!
Rõ ràng Bùi Lạc Phong là người có lỗi trước, vậy mà bây giờ lại đẩy hết trách nhiệm lên Tống Như, chẳng lẽ Tống Như vẫn còn bám lấy Bùi Lạc Phong không buông tha sao?
Sau khi Bùi Uyển Linh nhận được một cuộc gọi thì sắc mặt lậo tức thay đổi, căn dặn cấp dưới dẫn Tống Như đi đến phòng nghỉ trước sau đó dẫn theo hai trợ lý đi tới một lối ra khác ở sân bay.
Nhìn có vẻ cô ta đang chuẩn bị đi đón người.
"Chuyến bay của Bùi Lạc Phong phải còn hơn nửa tiếng nữa mới hạ cánh, hơn nữa bọn họ sẽ ra lối cửa VIP, cô ta đi gặp ai vậy?"
Tống Như chớp chớp mắt: "Ai mà biết."
Nụ cười của cô ấm áp như gió xuân, hoàn toàn không hề để ý đến hai chị em nhà họ Bùi, cũng không quan tâm đến những lời uy hiếp lúc nãy của Bùi Uyển Linh, nhấc chân đi về phía phòng nghỉ.
Còn Bùi Uyển Linh thì nhận được tin Tổng giám đốc Dương của giải tria Huy Hoàng cũng đến đây công tác, đúng lúc cũng sâp tới thời gian hạ cánh, cô đương nhiên muốn đi gặp mặt anh một lần, giả sử có thể tạo được mối quan hệ với công ty giải trí Đại Thiên, còn sợ Dương Vũ Mịch không nổi tiếng sao? Đến lúc đó, sẽ không cần để ý đến những nhân vật nhỏ như Tống Như nữa.
Nhưng người của cô ta chỉ có thể hỏi thăm được đại khái tin tức, đợi đến khi cô ta chạy đến lối ra VIP, Dương Gia Cửu đã ngồi vào xa đi đến khách sạn rồi, hơn nữa anh còn đang gọi video nói chuyện với cô vợ yêu của mình.
Trên màn hình, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tím thẳng tấp cao quý, đôi môi mỏng hơi mím lại, trong ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng rất rõ ràng.
"Bây giờ đã là buổi chiều rồi, chắc là hôm nay em không có cảnh quay nào đâu nhỉ?"
"Chắc là không." Tống Như nhìn đồng hồ, quan tâm hỏi anh: "Còn anh thì sao, đi làm việc luôn à?"
Con ngươi Dương Gia Cửu dần trầm xuống: "Ngày hôm nay chắc anh sẽ về muộn, em không cần đợi anh, nghỉ ngơi sớm đi, nếu có thời gian anh sẽ qua đó thăm em."
Tống Như không nghĩ nhiều ý nghĩa trong câu nói này, cô gặt đầu, trước kia bọn họ quay lại đầy thì cô đã cúp điện thoại.
Bùi Uyển Linh đã đi đón Bùi Lạc Phong và Dương Vũ Mịch, thế nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn không vui: "Chỉ thiếu chút nữa là mình đã gặp được anh ấy rồi!"
"Chị, rốt cuộc chị đang đợi ai vậy? Vũ Mịch ngồi mây bay lâu, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta trở về trước, còn người nào đó thì chị gọi điện thoại hẹn anh ta lần nữa, không được sao?"
"Em thì biết cái gì? Đó chính là Tổng giám đốc công ty giải trí Đại Thiên, chị căn bản không thể điều tra ra số điện thoại của anh ta." Bùi Uyển Linh lắc đầu nhìn Dương Vũ Mịch, nếu không phải vì thấy cô ta đang mang thai, sao cô có thể tiếp nhận một người em dâu chỉ biết nhõng nhẽo như vậy chứ.
Những lơuf lúc nãy chỉ là nói với Tống Như, ở sâu trong lòng Bùi Uyển Linh vẫn cảm thấy Dương Vũ Mịch không bằng Tống Như, nhưng chuyện đã đi đến bước này, coi như vì mặt mũi của nhà họ Bùi, cô không thể để cho Tống Nhu tái xuất thành công.
Dương Vũ Mịch đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Tống Như, cơn tức ở trên đường vẫn chưa tiêu tan: "Chị Uyển Linh, em rất nhớ chị, tối nay em có thể đi tới chỗ chị không?"
Trong lòng chị Hy cười lạnh, cô ta cho rằng bản thân thật sự là vợ của Bùi Lạc Phong rồi sao? Thật đúng là đồ không biết xấu hổ.