Tống Như nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Nếu Tống Nhu đã phạm sai lầm lớn như vậy, ông Tống cũng đã nói sẽ nghiêm khắc trừng trị cô ta, thì Tống Nhu giả bộ thế nào đi nữa, cũng sẽ không xoay chuyển được gì, chi bằng để cô ta đắm chìm trọng mộng đẹp, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, lại công bố chân tướng, xem cô ta có thể chấp nhận sự thật đó không.
Khi đó, đại khái Tống Nhu sẽ hiểu được, mùi vị sống không bằng chết.
“Giờ cháu đang mang thai, phải nghỉ ngơi cho khỏe, chú ý sức khỏe. Đứa bé mấy tháng rồi rồi?”
Thấy ông Tống vui vẻ như vậy, Tống Như cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là dặn dò ông Tống tạm thời không tiết lộ chuyện cô mang thai.
“Cứ để Tống Nhu nghĩ là cháu đã tiến hành phẫu thuật, không có cách nào mang thai nữa, cháu không muốn chị ta mỗi ngày đều tính toán sau lưng cháu, hại bảo bối của cháu.’
Ông Tống rũ mắt xuống, nghiêm túc cam kết: “Ông nội biết, tin tức này ông nội sẽ không nói cho bất kì ai.”
Tâm trạng buồn vui chồng chất này của ông không thể dùng lời nói để diễn tả...
Vì đảm bảo thời gian Tống Như quay lại đoàn phim, Dương Gia Cửu nhất định phải đưa cô về trước, mà ông Tống cũng khong muốn để Tống Nhu biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay.
Trước khi lên xe, Dương Gia Cửu đưa cho ông Tống một phong thư: “Trong này là chứng cứ Tống Nhu tính kế hãm hại Tiểu Như...”
Ông Tống ý vị sâu xa nhìn Dương Gia Cửu một cái, cầm thấy phong thư kia: “Chăm sóc cháu gái ta thật tốt.”
“Tôi sẽ, bởi vì đó là con của tôi và Tiểu Như.” Dương Gia Cửu chỉ nói câu này, liền lái xe đưa Tống Như rời đi.
Trên đường trở về, vẻ mặt ông Tống rất nghiêm trọng, trải qua ngày hôm nay, rốt cuộc ông nhận ra được mình làm ông không xứng chức, so với đứa cháu rể Dương Gia Cửu này, ông thật khiến người ta thất vọng.
“Bây giờ ta cũng không biết, sao lại bồi dưỡng Tống Nhu thành như vậy.”
“Ba, sau này về nhà ba cũng phải cẩn thận, đồ ăn thức uống, con cũng sẽ kiểm tra cẩn thận, tình huống bây giờ, sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể đoán trước được, vì danh lợi và gia sản, cái gì nó cũng làm ra được.”
“Con yên tâm đi, ta cũng không phải dễ gạt như vậy. Nếu nó dám đối với ta như vậy, ta xử lý nó tại chỗ.” Ông Tống tàn khốc nói.
Tăng Nhĩ Ngọc thấy vậy không nói nữa, nhưng trong lòng bà, cũng không cảm thấy chuyện dễ giải quyết như vậy.
Tống Nhu đã phát rồ, sau này mỗi ngày của nhà họ Tống sẽ biến thành dạng gì...
...
Tống Như được Dương Gia Cửu đưa về phim trường, hết thảy như thường.
Tin tức cô mang thai được giữ bí mật hoàn hảo, phải chờ quay xong phim, mới suy nghĩ thêm có muốn chính thức công khai không, vì bây giờ còn chưa đủ an toàn, cũng không đủ kích thích Tống Nhu.
“Bây giờ ông nội và mẹ đã biết bộ mặt thật của Tống Nhu, bọn họ cẩn thận đối phó, em có thể yên tâm.”
“Em vẫn không có cách nào yên tâm, mặc dù ông nội có đề phòng, nhưng Tống Nhu...” Tống Như có chút bận tâm thở dài: “Có điều, lần này ông nội sẽ không mềm lòng nữa.”
“Anh sẽ chú ý tới xu hướng bên kia, tạm thời em phải nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc bản thân thật kĩ, quay xong phim.”
Một màn mới xảy ra ở bệnh viện chỉ là bắt đầu, Dương Gia Cửu cưng chiều cô như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho những người kia, lấy trình tàn khốc của anh...
“Em sẽ.”
“Vừa nghĩ tới em suýt chút nữa bị những người đó hại, anh thật sự tự trách, rất sợ...”
“Ông xã, đừng nghĩ như vậy.”
Tống Như nắm chặt tay Dương Gia Cửu: “Anh vẫn luôn bảo vệ em là con, có anh ở đây, em không sợ gì cả.”
...
Ông Tống cầm phong thư Dương Gia Cửu cho mình, do dự rất lâu, vẫn quyết định khóa vật này vào két sắt, vì ông biết cách làm người của Dương Gia Cửu, thứ bên trong này sẽ khiến ông lập tức cắt đứt với Tống Nhu, không phải ông mềm lòng, mà là phải bảo vệ tin tức Tống Như mang thai, bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất.
Rất nhanh, Tống Nhu gõ cửa phòng ông Tống.
“Ông nội, ông đã ngủ chưa?”
Ông Tống hít sâu một hơi, để cho sắc mặt khôi phục lại như thường: “Chưa ngủ sao, vào đi.”
Tống Nhu mỉm cười đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một khay trái cây, dịu dàng hiếu thuận để trước mặt ông Tống: “Cháu cũng biết hôm nay ông vui vẻ như vậy, nhất định còn chưa nghỉ ngơi, ông nội... Cháu có chuyện muốn xin ông đồng ý.”
“Chuyện gì?” Ông Tống cố nén nỗi buồn trong lòng.
“Cháu cảm thấy mang thai ở nhà quá nhàm chán, có thể tới công ty làm không?”
Công ty?
Trải qua chuyện ban ngày, ông Tống cảm thấy mỗi câu mỗi chữ Tống Nhu nói ra miệng, ông đều phải suy nghĩ xem có cất giấu âm mưu gì không.
Lúc này cô ta nói muốn về công ty là, không phải là muốn từng bước trở về vị trí đấy chứ.
“Nhưng mà, cháu vừa mới mang thai, có lẽ dưỡng thai quan trọng hơn.”
“Không đâu, bác sĩ cũng nói, bảo bối bây giờ rất khỏe mạnh, còn cháu, cũng phải đi lại nhiều, nếu cứ luôn ở nhà, chỉ sợ lại không tốt cho bảo bối.”
“Ông nội, ông đồng ý với cháu đi.”
Ông Tống nháy mắt nhìn, không trả lời.
Tống Nhu chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn mà thôi, cho dù cô ta không lấy được vị trí người thừa kế nhà họ Tống, ít nhất cũng có thể lần nữa trở về công ty, lấy được một số cổ phần, chẳng qua là...
Cô ta tính sai mất một chút, đó chính là ông Tống đã biết bộ mặt thật của cô ta.
Sau một hồi cô ta giả bộ đáng yêu, ông Tống theo đó đồng ý yêu cầu của cô ta, bởi vì không muốn gặp lại biểu diễn vụng về như vậy của Tống Nhu chút nào.
“Được, nếu cháu muốn đi, thì ông liền cho người đi sắp xếp, nhưng cháu nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng làm chắt của ông mệt.”
“Không thành vấn đề, cháu nhất định sẽ, ông nội hiểu cháu nhất.” Tống Như nở nụ cười rực rỡ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nếu cô chỉ cần giả bộ nũng nịu trở lại công ty, vậy đuổi Tăng Nhĩ Ngọc đi, thắng Tống Như, còn khó sao? Cô cho là ông Tống hoàn toàn tin lời cô, sẽ vô điều kiện mặc cô định đoạt.
Nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt ông Tống lan tràn nỗi buồn và tiếc nuối.
Rõ ràng là máu mủ thân thiết, nhưng cô ta lại trở thành ác mộng của cái nhà này.
“Tiểu Nhu à, gọi Nhĩ Ngọc tới, ông có lời muốn nói với nó.”
Lúc Tống Như chuẩn bị mở cửa rời đi, ông Tống gọi cô ta lại.
“Vâng.”
Tống Nhu cho rằng ông Tống muốn để Tăng Nhĩ Ngọc sắp xếp chuyện cô ta trở lại công ty, lập tức tới phòng Tăng Nhĩ Ngọc, hơn nữa còn giả bộ dịu dàng hiền lành.
“Dì, ông nội nói có chuyện muốn nói bà, mời bà đi một chuyến.”
Tăng Nhĩ Ngọc vừa nhìn thấy cô ta, hận không thể lập tức xông lên đánh cô ta một bạt tai, nhưng không thể làm vậy...
“Tôi biết rồi, lập tức sẽ tới.” Tăng Nhĩ Ngọc ép mình cúi đầu nhìn tài liệu, lạnh giọng trả lời.
Tống Nhu xoay người rời đi, trong lòng càng đắc ý, bây giờ trên dưới nhà họ Tống còn có người cô không nắm bắt được sao? Nói không chừng không bao lâu, bất kể là nhà họ Tống hay là công ty, cũng sẽ lần lượt trở lại trong lòng bàn tay cô.
Tăng Nhĩ Ngọc này, cũng sẽ lập tức bị đá ra khỏi nhà họ Tống.