Dưới ánh đèn mờ ảo, Tống Như ôm chặt người đàn ông này, mỗi phút mỗi giây đối mặt với anh đều khiến cô không kiểm soát được chính mình, trầm luân rơi vào tình yêu với anh, người đàn ông này nhất định phải là của cô!
Căn phòng tràn ngập hơi thở mê người, cảnh tượng kiều diễm, tuyệt đẹp, sau một hồi thác loạn, tìm kiếm sự ấm áp từ đối phương, cả hai đều đạt được khoái cảm cực hạn.
Dương Gia Cửu thật sự một khắc cũng không muốn buông cô ra, nhưng mấy ngày tới, Tống Như còn có công việc phải sắp xếp, anh không thể khiến cô mệt đến nỗi không thể ra khỏi giường được.
Hai người yên lặng, dựa vào đầu giường, chiếc chăn tơ tằm che kín cơ thể cả hai. Tống Như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt mà quen thuộc của anh, cô mạnh dạn đặt một nụ hôn lên má anh.
"Mệt không?"
Tống Như mím môi, ngượng ngùng nở nụ cười: "Không, em vẫn có thể tiếp tục…" Cô lộ ra nụ cười đầy quyến rũ, tay lại lần nữa đặt lên bả vai anh.
Đôi môi mỏng của Dương Gia Cửu nâng lên: "Đàn ông đương nhiên không thể nói không được, nhưng anh muốn giữ tới sau này, từ từ thưởng thức…"
Người phụ nữ mê người như vậy, xứng đáng để anh rung động cả đời.
Tống Như nhẹ nhàng hôn lên môi anh: "Tất cả đề nghe theo anh."
Thỏa thích và tôn trọng lẫn nhau chính là nguyên nhân quan trọng nhất dung hợp mối quan hệ của hai người.
Khi yêu, tận tâm tận lực, khi bảo vệ, tôn trọng đối phương.
"Thật ra hôm nay anh đứng dưới sân khấu, không ngừng lo lắng cho em, cũng may, tất cả đều rất thuận lợi." Dương Gia Cửu thản nhiên nói.
Đường đường là Tổng Giám đốc tập đoàn giải trí Đại Thiên, còn tình huống lớn nhỏ nào mà anh chưa từng gặp qua? Nhưng chuyện liên quan đến Tống Như, tuy rằng anh có thể bình tĩnh đối mặt, tuy nhiên trong lòng lại vô cùng lo lắng cho cô, bởi vì anh không muốn nhìn thấy cô phải chịu uất ức, tổn thương.
"Chị Hy ở phía sau sân khấu tìm thấy em, đã kể tất cả cho em nghe rồi, em liền bảo chị ấy đặt một số ruy băng và đinh ghim lên quần áo của Hunter, anh ta cảm thấy quần áo có chỗ không hợp lý, nhưng lại không kịp đi đổi bộ khác, đương nhiên sẽ càng chú ý động tác của mình hơn, cũng sẽ không đến làm phiền em nữa..."
Dương Gia Cửu nghe vậy, hơi nhíu mày, khó trách anh cũng cảm thấy khi trình diễn catwalk, tên người mẫu nam đó trình diễn không được tự nhiên.
"Em làm sao có thể để người khác khi dễ hãm hại em được chứ?"
Dương Gia Cửu mân mê mái tóc dài của cô: "Thật sự hết cách với em."
Tống Như cho tới bây giờ cũng sẽ không làm cho anh thất vọng, chỉ là ngoại trừ việc catwalk vừa nãy, còn có…
"Nhưng phía bên Trương Vân lại có hành động mới, Oatlets ban bố mệnh lệnh chính thức, cắt bỏ chức vụ người đại diện của Tiêu Dịch Trạch."
"Tại sao có thể như vậy?" Tống Như nghe thấy thế có chút nghi hoặc: "Nhưng vừa nãy khi trở về, Tiêu Dịch Trạch lại không nói gì cả."
"Anh ta là người tận tụy với công việc, chắc là không muốn ảnh hưởng đến em."
Tống Như đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, tuy rằng Tiêu Dịch Trạch là Trương Vân cứng rắn giao cho cô, nhưng những ngày qua, cô đã không còn nghi ngờ Tiêu Dịch Trạch nữa rồi, hơn nữa có có người đại diên giống như Tiêu Dịch Trạch bận trước bận sau, cô và chị Hy đều rất yên tâm.
Hiện tại biến thành như vậy, Tống Như đương nhiên không muốn.
"Gia Cửu, mặc dù anh ấy là người đại diện của em, nhưng bây giờ em đã coi anh ấy như bạn bè của mình, Trương Vân muốn anh ấy không làm người đại diện của em nữa, em có thể chấp nhận, nhưng em không muốn nhìn thấy Tiêu Dịch Trạch vì chuyện của em mà bị Oatlets làm tổn thương."
"Với tính cách của Trương Vân, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta."
Thật ra trong lòng của họ đều rất rõ ràng, Oatlets đã ra mệnh lệnh chính thức, đã nói lên rằng chuyện này không cách nào vãn hồi, Tiêu Dịch Trạch đã định trước sẽ không thể ở bên cạnh Tống Như, làm người đại diện của cô nữa.
Điểm này, Tiêu Dịch Trạch vô cùng rõ ràng.
Quen biết Trương Vân nhiều năm như vậy, lại trơ mắt nhìn Oatlets trở thành như bây giờ, anh đã chết tâm lâu rồi. Sau khi trở về căn phòng trong khách sạn, anh sắp xếp ổn thỏa, phân loại lịch làm việc theo tháng cho Tống Như, lại nói với chị Hy những điều cần phải chú ý trong hợp đồng, còn bao gồm cả chuyện Tống Như cần phải giao thiệp với ai để tranh thủ giành được hợp đồng về cho mình.
Có thể nói, anh đã dốc hết nỗ lực lớn nhất của mình.
"Được rồi, cậu đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!" Chị Hy không phải hờn dỗi, mà là trong lòng vô cùng khó chịu: "Không đi có được không?"
Cô ấy nhìn Tiêu Dịch Trạch, chép miệng:“Tôithừa nhận, trước kia tôi thật sự có nghi ngờ anh, cảm thấy anh chắc chắn sẽ không thiệt tình giúp đỡ Tống Như, nhưng mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thật sự cảm thấy bên cạnh Tống Như cần một người đại diện giống như anh!"
Nói được một nửa, trong mắt chị Hy lóe lên những giọt nước mắt.
"Còn có… Tôi và Tống Như đều coi anh là bạn, không muốn anh phải rời đi."
Bàn tay đang sắp xếp văn bản của Tiêu Dịch Trạch bỗng ngừng lại một chút, rũ mắt xuống:"Có thể nghe được những lời này của cô, chứng tỏ khoảng thời gian vừa qua của tôi cũng không uổng phí. Tôi và cô không giống nhau, tôi là nhân viên của Oatlets, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của công ty." Tiêu Dịch Trạch có chút bất đắc dĩ.
Anh cho rằng cuộc sống sau khi về nước sẽ rời xa chuyện đấu đá lẫn nhau, không ngờ rằng, những người ở đây đã thay đổi hoàn toàn, biến thành một bộ mặt khác.
Anh vất vả lắm mới có thể buông bỏ được cái chết của Trác Ngọc, quyết định nỗ lực giúp đỡ Tống Như xử lý chuyện trở lại, nhưng lại không có cách nào tiếp tục đi cùng cô.
"Vậy cậu tính nói như thế nào với Tống Như?"
"Vẫn chưa nói, đợi đến khi có người đại diện mới, cô ấy tự nhiên sẽ biết thôi." Tiêu Dịch Trạch ra vẻ tiêu sái nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy tràn ngập đắng chát cùng thương cảm.
"Được rồi, những gì cần nói tôi cũng nói rồi, tôi đã đặt vé máy bay, bây giờ phải về nước."
Chị Hy thấy Tiêu Dịch Trạch cố ý không muốn nói lời tạm biệt với Tống Như, cô cũng không cản nổi anh, vôi vàng gọi điện thoại cho Tống Như: "Tiêu Dịch Trạch đi rồi, cậu ta nói người đại diện mới đang trên đường tới, Tống Như, phải làm sao đây? Trương Vân nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ấy!"
Hoàn toàn chính xác, với tư cách là Tổng Giám đốc Oatlets, Trương Vân sẽ không bỏ qua cho Tiêu Dịch Trạch, nhưng nếu như cô ta dám ra tay, Tống Như cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Tống Như sắc mặt đầy vẻ cô đơn, cúp điện thoại, cô không trực tiếp liên hệ với Tiêu Dịch Trạch, mà gửi một tin nhắn cho anh ta.
"Khoảng thời gian cùng nhau làm việc vừa qua, thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sau khi về nước nhớ bảo trọng. Nếu Trương Vân làm chuyện gì ảnh hưởng tới anh, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô ta gấp trăm lần."
"Đối với tôi mà nói, anh và chị Hy đều là bạn, là người thân thiết của tôi."
Lúc Tiêu Dịch Trạch nhìn thấy tin nhắn này, lộ ra nụ cười cảm động, anh thật sự không nhìn lầm người, Tống Như là một cái người con gái lương thiện, tiền đồ của cô cũng sẽ không bởi vì Oatlets ngăn trở mà dừng lại.
Tiêu Dịch Trạch khoác lên mình chiếc áo xám tro, lên máy bay trở về nước. Anh sẽ đợi đến ngày Tống Như trở thành ngôi sao quốc tế!
Sau khi Tống Như gửi tin nhắn, khó có thể chìm vào giấc ngủ, đứng dậy đi ra phòng khách pha cà phê, ngắm nhìn cảnh đêm huyền ảo, đẹp đẽ, đột nhiên từ phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân.
"Tỉnh ngủ rồi?" Anh tự nhiên đưa tay ra ôm lấy cô, cùng nhau ngồi xuống ghế sofa.
Tống Như thuận thế dựa vào lòng anh, ôn nhu nói: "Gia Cửu, em biết sau khi Tiêu Dịch Trạch rời đi, muốn nói rất nhiều lời giữ lại anh ấy, nhưng cảm thấy, em không nên làm như vậy. Em và Trương Vân vốn dĩ là bạn bè nhiều năm, nếu không phải vì làm người đại diện của em, anh ấy chắc sẽ trở thành Tổng thanh tra nghệ sĩ của Oatlets, chứ không phải là rời đi như vậy."
Dương Gia Cửu ôm cô, nhàn nhạt nói: "Khiến bọn họ mỗi người đi một ngả là thấu tình đạt lý, không liên quan đến em."
Là Trương Vân ra tay trước.
Tiêu Dịch Trạch chỉ là làm theo sự lựa chọn mà anh ta cảm thấy đúng mà thôi.
"Nhưng trong lòng em không thoải mái." Tống Như quay đầu lại, nhích gần hơn vào ngực anh.
"Không cần lo lắng Tiêu Dịch Trạch sẽ bị Trương Vân ức hiếp, chuyện này rồi sẽ được giải quyết thôi." Lòng anh chính là chỗ dựa ấm áp nhất của Tống Như, cho dù như thế nào đều có anh bên cạnh an ủi cô.