"Để làm gì? Tống Nhu ép bà ấy làm gì hả?" Tống Như trở nên kích động.
Nghĩ đến biểu cảm của mẹ Tống khi nói chuyện lúc nãy, cô càng lo lắng hơn.
Dương Gia Cửu bước tới và ôm chầm lấy cô: "Anh đoán chắc là bà ấy muốn thông báo chuyện gì đó."
Vào lúc này, việc duy nhất mà anh có thể làm đó là trở thành bờ vai để Tống Như tựa vào. Anh biết, chỉ có người thân là điểm yếu duy nhất của Tống Như.
"Hồi nãy bà ấy đưa em một hộp trang sức, còn nói là sau này muốn em sống tốt... Gia Cửu, em có linh cảm không tốt."
"Anh sẽ phái người bảo vệ bà ấy." Dương Gia Cửu lập tức ra lệnh cho Trần Viễn.
Sau đó, Tống Như gọi điện đến nhà họ Tống thì biết được tin mẹ Tống sắp đi xa nhà.
"Dạo gần đây trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"
Người bắt máy là quản gia của nhà họ Tống. Ông ta nghĩ ngợi rồi kể lại cuộc cãi vả giữa Tống Nhu và mẹ Tống đã xảy ra vào hôm qua: "Cô ba, ngày thường cô cả cũng sẽ nói đôi lời châm chọc với bà chủ, nhưng không có quá đáng bằng ngày hôm qua..."
Sau khi cúp máy, Tống Như gọi ngay cho Tống Nhu và chất vấn: "Cô đã ức hiếp mẹ tôi nhiều năm rồi mà vẫn chưa chịu dừng tay lại sao? Tôi nói cho cô biết, nếu mẹ tôi gặp bất trắc gì, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô."
"Tôi đã rời khỏi nhà họ Tống, cô vẫn không chịu buông tha cho tôi!"
"Được lắm, vậy tôi sẽ giành lại nhà họ Tống và làm cô biết hai từ hối hận được viết như thế nào!"
Tống Nhu nghe lời cảnh cáo của Tống Như và không để bụng: "Cô vẫn luôn thờ ơ với mẹ cô, giờ thì thế nào? Bà ta ngán làm chó cho nhà họ Tống rồi, giờ lại đi cáo trạng cho đứa con gái là cô sao?"
"Tôi cứ thích ức hiếp bà ta đấy, cô làm gì được tôi?" Tống Nhu làm bộ bình tĩnh nói.
Cô biết rõ hơn bất cứ ai rằng nếu mẹ Tống thực sự gặp chuyện gì vì cãi nhau với cô, không chỉ có Tống Như, ngay cả ông cụ Tống cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Cùng với sự hiện diện của Tống Như, ông cụ Tống rất có thể sẽ lấy đi mọi thứ của cô.
Nhưng chuyện đã đi đến mức này, sao cô có thể chịu thua mà xin Tống Như tha cho chứ.
"Tống Nhu, là do cô ép tôi."
Dương Gia Cửu lấy xe rồi đưa Tống Như đến quán bar Hoàng Quan. Anh mong rằng mọi thứ sẽ không quá muộn.
Đây là trợ giúp lớn nhất mà anh có thể làm lúc này...
Sau khi Tống Nhu nghe điện thoại của Tống Như thì cực kỳ tức giận.
"Cô ta là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà dám làm vậy với tôi!" Tống Nhu mắng như tát nước trong văn phòng.
"Tổng Giám đốc Tống... Đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?" Trợ lý hỏi.
"Tống Như gọi đến nói là cô ta muốn giành lại nhà họ Tống, muốn làm tôi hối hận." Tống Nhu siết chặt tay, cười khẩy: "Cô ta tưởng là ai cũng sẽ sợ cô ta ư?"
Trợ lý hơi sững sờ: "Tống Như không giống người sẽ nói ra những điều này."
"Cô ta biết chuyện tôi làm nhục mẹ cô ta tại nhà họ Tống nên đặc biệt tới cảnh cáo tôi, còn nói qua điện thoại là nếu mẹ cô ta gặp bất trắc gì, cô ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi. Ôi, tôi không tin bà mẹ yếu đuối bất tài của cô ta sẽ có can đảm làm ra chuyện gì. Dù có thật sự gặp bất trắc thì cũng là tin tốt!"
"Tổng Giám đốc Tống, có cần gọi về nhà hỏi một chút hay không?" Trợ lý suy luận, với phong cách làm việc của Tống Như trước đây, nếu không thực sự xảy ra chuyện gì thì cô ta sẽ không làm như thế.
"Có gì để hỏi chứ! Bà ta sống hay chết thì liên quan gì tới tôi?" Tống Nhu nhìn sang chỗ khác. Cô ước gì mẹ Tống lập tức chết đi.
Còn về chuyện ông cụ Tống lập di chúc, Tống Nhu không còn có ý định điều tra nó nữa, bất kể người thừa kế cuối cùng là ai, bây giờ cô nhân cơ hội nắm quyền trong tay thì càng có nhiều phần thắng hơn.
...
Tống Như càng nghĩ càng thấy không ổn, cô sợ mẹ mình sẽ thực sự làm việc ngốc.
Thực ra sau khi gả vào nhà họ Tống, ngày nào mẹ Tống cũng muốn nói ra sự thật, bà thì sao cũng được nhưng không thể để đứa con gái duy nhất của bà phải chịu khổ giống bà.
Dương Gia Cửu chỉ nhìn lướt qua biểu cảm của Tống Như là biết ngay bây giờ cô rất khó chịu.
"Không sao đâu..."
"Cho dù bà ấy đi gặp phóng viên thì có thể nói gì?" Tống Như lắc đầu: "Em nghĩ không ra nên mới lo lắng đến như vậy..."
Dương Gia Cửu lặng lẽ nắm chặt tay cô: "Gặp mặt rồi sẽ biết được mọi chuyện thôi. Đừng tự tạo áp lực cho bản thân mình. Trần Viễn đã liên lạc với quản lý của quán bar, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
"Gia Cửu..."
"Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi."
Lời nói của Dương Gia Cửu đã mang lại cho Tống Như lòng can đảm to lớn. Cô đột nhiên có tự tin đối mặt với mọi thứ có thể xảy ra kế tiếp, bởi vì cô biết rằng dù chuyện này đi đến đâu thì cũng sẽ luôn có một người đứng sau lưng giúp đỡ cô.
"Được rồi, cứ nghe thử xem bà ấy muốn nói gì với phóng viên."
Mối quan hệ giữa cô và nhà họ Tống đã không còn là bí mật từ lâu rồi và dù có bao nhiêu cái hot search đi nữa, cô cũng không quan tâm.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar. Để tránh những rắc rối không cần thiết, họ không xuống xe ngay lập tức.
"Trần Viễn đã đến rồi. Mẹ đã đặt phòng 1706, các phóng viên vẫn chưa đến."
"Anh không để ý chút nào sao?" Khi Tống Như nghe thấy tiếng gọi mẹ rất tự nhiên của Dương Gia Cửu, cô đột nhiên cảm thấy rất xúc động. Cô đã không gọi mẹ Tống như thế bao nhiêu năm rồi.
"Bà ấy là người đưa em đến thế giới này. Dù bà ấy có làm gì đi chăng nữa thì đối với anh, bà ấy cũng là mẹ của em. Thật ra trong thâm tâm, em đã không còn oán hận nữa. Em mới là người thương bà ấy nhất."
"Em có thể đưa bà ấy đến sống cùng em. Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần mẹ con em ở bên nhau thì sao gì cũng sẽ giải quyết được."
Dương Gia Cửu luôn có thể liếc mắt là nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của cô, bao gồm cả những cảm xúc phức tạp của cô đối với mẹ cô, và cả những lời mà cô không đủ can đảm để nói.
Tất cả những điều này, Dương Gia Cửu đều hiểu...
Tống Như nghiêm túc gật đầu: "Ừm, em nghe theo anh."
Cô cần một người như vậy để thắp sáng mọi thứ trong bóng tối giúp cô...
Lúc này, Ba Tống cũng đã phát hiện có điều gì đó không ổn. Mẹ Tống nói là phải đi dự đám cưới của con gái bạn cùng lớp cũ, nhưng bà ấy đã lấy đi hộp trang sức vẫn luôn đặt trong phòng ngủ, hơn nữa lúc đi cũng không để tài xế chở đi.
Ba Tống đã hỏi một vài người bạn khá thân với mẹ Tống, họ nói rằng chưa từng nghe mẹ Tống nói về việc phải đi dự đám cưới.
Ông càng nghĩ càng thấy bất thường và lo lắng rằng có phải là Tống Nhu làm mẹ Tống đau lòng hay không...
Sau nhiều lần cân nhắc, Ba Tống bèn đi thẳng đến văn phòng của Tống Nhu.
"Bố, sao bố lại đến đây?" Tống Nhu thấy Ba Tống không báo cho mình trước mà đi thẳng đến văn phòng bèn kinh ngạc hỏi.
Không chờ Ba Tống lên tiếng, trợ lý của Tống Nhu đã vội vàng chạy vào: "Tổng Giám đốc Tống, bà Tống đã hẹn gặp một vài phóng viên truyền thông, không biết bà ấy muốn làm gì!"
"Cậu đang nói gì vậy?" Ba Tống nghe thế bèn cau mày.
"Bố, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Đây là lần đầu tiên Tống Nhu thấy biểu cảm này trên mặt của bố Tống.