"Anh là?" Hàn Ngọc Mai nghi ngờ nhìn đối phương, không biết là có phải những lời không nên nói ban nãy đã bị người khác nghe được, vội vàng phủ nhận: "Tôi không quen anh."
"Đúng là chúng ta chưa từng gặp mặt, chỉ là tôi có cách giúp tập đoàn Vĩnh Khang giải quyết nguy cơ." Người đàn ông nói tiếp.
"Anh có ý gì!" Hàn Ngọc Mai cảnh giác nhìn anh ta, nhìn từ trên xuống dưới: "Anh không phải là người của đồ đê tiện Tống Nhu kia sai đến gạt tôi chứ!?"
"Ở đây tôi có một tờ giấy ủy quyền, tôi đồng ý dùng giá cao nhất thị trường mua lại tất cả cổ phần của tập đoàn Vĩnh Khang trong tay bà, như vậy tập đã có thể giải quyết nguy cơ nợ nần của tập đoàn, lại có thể làm sạch quan hệ giữa bà và tập đoàn Vĩnh Khang."
Nếu như Hàn Ngọc Mai không giao cổ phần công ty ra, rất có thể cảnh sát sẽ đóng băng hết toàn bộ tài sản nhà họ, bây giờ chuyển nhượng, hoàn toàn đúng là có lợi cho bà ta...
Lúc trước Hàn Ngọc Mai vì công ty bận đến choáng váng, chồng của bà và hai đứa con đều bị cảnh sát và luật sư mời đến nói chuyện, cơ bản là không để ý đến chuyện kinh doanh này...
"Anh nói thật?"
"Bà hãy xem kỹ một chút, còn rất nhiều thời gian."
Hàn Ngọc Mai lấy tờ giấy ủy quyền kia đọc đi đọc lại nhiều lần, cảm giác như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không đợi được ký tên.
"Anh mua chút cổ phần công ty của tôi, muốn làm gì?" Sau khi Hàn Ngọc Mai ký tên xong, dè dặt hỏi.
"Những cổ phần công ty này đã không còn liên quan đến bà nữa, nên tôi không cần phải giải thích với bà, bà chỉ cần nhớ rõ một chuyện, bắt đầu từ ngày mai tập đoàn Vĩnh Khang không cần phải gánh nợ của ngân hàng nữa, đã có đủ dòng tài chính."
Hàn Ngọc Mai nhìn người đàn ông trước mặt, nhíu mày hỏi một câu: "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, tại sao lại giúp tôi không?"
"Tôi cũng chỉ làm việc cho người khác, nếu như bà muốn biết thân phận của ông chủ tôi thì nên suy nghĩ thật kỹ, trong khoảng thời gian gần đây đã chọc phải ai?"
Hàn Ngọc Mai đoán tên vài người, nhưng đều không đúng, cuối cùng bà vẫn không nghĩ ra.
"Rốt cuộc là ai?"
"Khoảng thời gian trước, bà dạy con dâu của bà, muốn cắt bỏ tử cung của ai."
Nghe được câu này, Hàn Ngọc Mai suýt chút nữa té từ trên ghế xuống: "Anh là..."
"Tổng giám đốc Dương của chúng tôi nắm rõ chuyện bà và con dâu thứ hai làm trong lòng bàn tay, bà tốt nhất là nên kín miệng, không nên tiết lộ bất cứ chuyện gì với Tống Nhu."
Hàn Ngọc Mai hoảng sợ không nói được gì, bà nghĩ rằng kế hoạch không một kẽ hở, không ngờ tới đã bị người khác nhìn thấu.
Tổng giám đốc tập đoàn Đại Thiên, chồng của Tống Như, Dương Gia Cửu!
Anh ta giống như là boss lớn nhất đứng sau màn kịch, vẫn luôn điều khiển tất cả, tập đoàn Vĩnh Khang gặp biến cố nghiêm trọng như vậy đều là vì anh ta.
Sớm biết anh ta đáng sợ như vậy, bà cơ bản là sẽ không cùng Tống Nhu đối địch với Tống Như, bà cứ nghĩ bọn họ không biết gì cả...
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không hề nghĩ đến, Dương Gia Cửu cưng chiều Tống Như, càng che chở Tống Như, cho dù là ai muốn tổn thương Tống Như đều sẽ bị trừng phạt nặng nề.
"Bà Hàn, chuyện này dừng lại ở đây, mong là bà nhận được bài học, đừng chọc tổng giám đốc không vui."
"Sẽ không, tôi chắc chắn sẽ không!" Hàn Ngọc Mai liên tục lắc đầu, chuyện đến nước này, sao bà dám chọc đến Tống Như!
"Từ lúc biết bản báo cáo kiểm tra kia là giả, tổng giám đốc của chúng tôi đã biết kế hoạch của mấy người, sở dĩ chơi cùng mấy người đến giờ chỉ là muốn xem mấy người còn trò gì nữa, tổng giám đốc của chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai âm mưu đến bà chủ, sau này, bà tự giải quyết cho tốt đi!." Nói xong xoay người rời đi.
Để lại Hàn Ngọc Mai một mình ngồi yên tại chỗ.
Đầu óc của bà trống rỗng...
Thì ra từ lúc đó Dương Gia Cửu cũng đã bắt đầu sắp xếp rồi, bọn họ còn cứ nghĩ là âm mưu buồn cười của mình đã được như ý, bây giờ Tống Nhu đang ngang ngược ở tập đoàn nhà họ Tống, sớm muộn cũng sẽ có một ngày cô ta bị Dương Gia Cửu xử lý.
Ngày đó sẽ không xa.
...
Sau khi người đàn ông làm xong việc này, báo cáo trực tiếp cho Trần Viễn, mà Trần Viễn nhận được một mệnh lệnh từ Dương Gia Cửu.
"Sau khi hoàn thành giao dịch xong, lập tức bán cổ phần cho đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Vĩnh Khang."
Cứ như vậy, sẽ ép điên nhà chồng của Tống Nhu, cho là có may mắn thoát thân thì cũng lọt vào một vực sâu khác.
Dương Gia Cửu muốn bọn họ nhận được bài học, vì Tống Như và bảo bối, anh đã rất nhẹ tay.
Vào ngày thứ tư sau khi ông cụ Tống đi tìm Tăng Nhĩ Ngọc, ông và trợ lý quay về nước, cũng là không được tin tức gì, tuyên bố Tăng Nhĩ Ngọc mất tích.
Tống Nhu và lão quản gia chờ trong nhà, thấy ông cụ Tống bụi trần mệt mỏi trở về thì lập tức chạy tới: "Ông nội, rốt cuộc ông cũng về rồi..."
Tống Nhu vừa nói vừa lau nước mắt, quỵ xuống bên cạnh ông cụ.
"Cháu làm gì vậy? Đứng lên rồi nói." Ông cụ Tống bình tĩnh nói.
"Ông nội, cháu biết lỗi rồi, cháu không nên can thiệp vào ban giám đốc, nhưng mà do cháu không còn cách nào khác, thân phận của cháu không phải là tổng giám đốc tạm thời, mà cháu cũng không biết ý định của ông, lo lắng công ty gặp vấn đề, cháu thật sự không cố ý."
"Được rồi, đừng khóc, ông nội biết, cháu cũng vì công ty, cháu vẫn đang mang thai đấy, mau dậy đi." Ông cụ Tống đỡ Tống Như đứng dậy: "Cháu cũng đã sắp làm mẹ rồi, chuyện của công ty cứ để bọn họ bận bịu, cháu tốt nhất là nên giữ sức khỏe."
"Nhưng trên dưới công ty đều đang chê cười cháu..."
"Chuyện này có gì đâu? Mấy ngày nữa mọi người sẽ quên chuyện này." Ông cụ Tống nói như không có gì.
"Ông nội, cháu phải làm thế nào thfi ông mới tin cháu! Cháu thật sự đã hối cải làm người, cháu sẽ không làm chuyện bất lợi với công ty nữa!"
Ông cụ Tống dựa vào sofa, suy nghĩ ý của Tống Nhu.
"Cháu muốn thay đổi bộ phận để rèn luyện bản thân, ông nội, cháu muốn đến bộ phận thiết kế."
Bộ phận thiết kế?
Đây chính là bộ phận nòng cốt của cả tập đoàn nhà họ Tống.
"Chuyện này... không vội, đợi cháu sinh xong thì cháu muốn đến bộ phận nào, làm chức vụ gì cũng được, đều tùy cháu." Ông cụ Tống chỉ lấy cớ đứa trẻ trong bụng cô ta, gạt chuyện này sang một bên.
Ban đầu ông còn tưởng là Tống Nhu sẽ tranh cãi vài câu, nhưng mà ông vừa nói xong thì lúc này Tống Nhu đã tỏ vẻ đồng ý.
"Được, cháu nghe lời ông, nhất định ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
Nếu là lúc trước, ông cụ Tống nhất định sẽ tin là Tống Nhu thành tâm hối cải, nhưng mà bây giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, dưới khuôn mặt ngây thơ kia rốt cuộc là cất giấu ý nghĩ độc ác gì, ông không thể tin được.
"Được rồi, ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông, cháu ly hôn rồi."
"Ly hôn?" Ông cụ Tống ngẩn ra, tuy là biết Tống Nhu và chồng quan hệ vẫn luôn không tốt, với nhà chồng cũng như nước với lửa, nhưng bây giờ có con, sao có thể bỗng nhiên ly hôn như vậy?
Coi như là vì đứa trẻ, Tống Nhu cũng không nên lạnh lùng ly hôn như vậy chứ!
"Tập đoàn Vĩnh Khang ngập tràn nguy cơ nợ nần, mẹ chồng cháu uy hiếp cháu, muốn cháu tham ô tài chính của tập đoàn họ Tống để giúp hộ, cháu từ chối, cháu đã nhận rõ vẻ mặt thật của bà ấy, nên quyết định ly hôn."