Cô luôn cẩn thận, Tiêu Dịch Trạch nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Chị Hy cúi đầu đi đến trước mặt Hà Văn, trong lòng tức giận, cô chỉ cần nhẫn nhìn thêm một chút nữa là được rồi!
"Chuyện gì?"
"Cô còn mặt mũi hỏi tôi? Không phải tôi bảo cô đi mua cho tôi ly cà phê à? Cô mua cái gì đây, cà phê hòa tan à? Cô nghĩ tôi không có thân phận địa vị gì giống như Tống Như, uống thứ này?"
Hà Văn liếc mắt nhìn cô ấy, không hề nể mặt lật ngược ly cà phê chị Hy tốn cả một giờ đi mua.
Tất cả đều đổ lên người Chị Hy Hy.
Người đại diện bên cạnh nói càng khó nghe: "Đừng giận, vì những thứ chó mèo này không đáng... Tôi gọi điện cho tổng Giám đốc Trương nhé! Nói chị Hy không đủ nhanh nhẹn, hỏi thử tổng Giám đốc Trương xử lý thế nào?"
"Đừng mà!" Chị Hy hoảng hốt la lên, không thể không cúi đầu xin lỗi Hà Văn: "Xin lỗi, là do tôi không tốt, tôi sẽ đi mua lại."
Chị Hy nói xong thì định chạy đi.
"Đợi đã! Hà Văn lui về phía áu một chút, nhấc chân lên: "Tôi thấy đôi giày của tôi bị dính một ít cà phê, lát nữa sao mà thể hiện được đẳng cấp của nhãn hiệu, cô lau sạch giúp tôi, sau đó đi mua cà phê."
"Trợ lý của Tống Như chỉ xứng lau giày cho Hà Văn!"
Bọn họ không chỉ sỉ nhục chị Hy mà còn phải gom cả Tống Như vào.
Những nhân viên xung quanh đều nhìn về phía này, không biết cuối cùng có chuyện gì xảy ra!
"Đó không phải là trợ lý của Tống Như sao?"
"Sao lại ở chỗ của Hà Văn? Hình như là đang khóc..."
"Đừng để ý đến những chuyện này, đừng nói lung tung, lại làm cấp trên tức giận."
Không ai dám ra mặt nói giúp Chị Hy, chị Hy chịu nhục, ngồi xuống, nhưng mà vừa định dùng khăn giấy lau giày thì bị người đại diện của Hà Văn nắm cổ tay, dùng sức rất mạnh: "Cô bị bệnh à, một đôi giày này mấy trăm triệu, lấy áo của cô lau còn tạm được!"
Hà Văn cao ngạo cười lạnh, lấy điện thoại di động ra: "Haizz, thật muốn chụp lại dáng vẻ bây giờ của cô gửi cho Tống Như, xem thử xem cô ta phản ứng thế nào!"
"Cô..." Chị Hy cắn răng, dùng tay áo của mình lau giày.
Thật ra thì trên đôi giày không hề dính cà phê, chỉ là bọn họ cố ý nói vậy!
"Lau sạch rồi, tôi đi mua cà phê." Chị Hy không muốn ở đây thêm một giây nào, nén nước mắt lại.
"Tôi bỗng nhiên không muốn uống cà phê nữa, tôi không thích đôi giày này, cô đi vào xe lấy cho tôi một đôi khác." Hà Văn cao ngạo cười.
Chị Hy không còn cách nào khách là làm theo.
Người đại diện của Hà Văn nở nụ cười độc ác: "Yên tâm đi, đã chuẩn bị xong hết rồi."
Năm phút xong, Hà Văn sai chị Hy mang giày cho cô ta, sau đó bỗng nhiên la lên một tiếng, đạp chị Hy ra.
Lúc này đã sắp đến lúc quay quảng cáo, người trong phòng ngày càng nhiều, bọn họ đều muốn nhìn thấy khí chất của ngôi sao điện ảnh quốc tế, không ngờ lại thấy được trò vui dằn vặt người khác.
Người bị hành hạ lại là trợ lý của Tống Như cùng công ty Oatlets.
"Sao cô lại độc ác như vậy, lại bỏ đinh vào trong giày của tôi!" Hà Văn nhìn cô chằm chằm, đưa tay lên tát chị Hy một cái.
Người đại diện cầm giày lên, la lớn: "Đinh to như vậy, cô muốn hại chết Hà Văn à! Có phải Tống Như bảo cô làm vậy không?" Cô ta lại nhân lúc đó cho chị Hy thêm một bạt tai.
Chị Hy cắn răng chịu đau: "Tôi không có..."
Tranh cãi như vậy lại làm nhiều người xúm lại xem.
"Không phải tôi bỏ, tôi vốn không biết trong giày có đinh." Chị Hy ôm má trái, gấp gáp giải thích: "Lúc tôi lấy đã như vậy rồi!"
Người đại diện và Hà Văn liếc nhau một cái, đưa đôi giày đến trước mặt Hà Văn: "Không thể để yên chuyện này, cần phải xin lỗi, quỳ xuống nói xin lỗi!"
"Nếu không thì cô mang giày này vào!"
Ở trong giày có đinh lớn như vậy, sao mà mang?
Rõ ràng hai người muốn dày vò người khác!
Những nhân viên bên cạnh có người thông cảm, có người xem trò vui, còn có người lấy điện thoại ra chụp... Chỉ là không có ai nói giúp cô ấy, tất cả mọi người đều sợ rắc rối, ở trong giới này, nghê sĩ không dễ gì gây khó dễ cho một nghệ sĩ khác, nhưng muốn dày vò một trợ lý thì dư sức.
Hơn nữa Tống Như là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Oatlets, sao cô ấy có thể vì một trợ lý mà trở mặt với Hà Văn?
"Chị Hy, quỳ đi!?"
"Xin lỗi... Tôi..." Chị Hy nghẹn ngào nói, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Cô cảm thấy rất nhục nhã, trước mặt Hà Văn, cô không có cách nào phản kháng, vì em trai, vì Tống Như, cô phải nhịn.
Chỉ là không biết ai đẩy từ phía sau một cái, cô quỳ trước mặt Hà Văn!
Người xung quanh bắt đầu bàn tán: "Cô ấy đã nói xin lỗi rồi, quỳ xuống có phải là hơi..."
Nói thế nào thì chị Hy cũng là trợ lý của Tống Như, Hà Văn có phải là hơi quá đáng rồi không, nhưng mà ngay từ đầu cô ta đã hạ quyết tâm muốn bắt nạt làm chị Hy nản lòng.
Người của phía thương hiệu đã thấy chuyện này, cũng đã chạy đến, khuyên bảo vài câu: "Hay là bỏ qua đi."
"Không được, không chỉ phải giập đầu mà còn phải quỳ đủ một giờ, nếu không... tôi sẽ không quay quảng cáo, chúng tôi đợi là được rồi." Hà Văn thể hiện rõ thái độ, cũng không cho bên phía thương hiệu mặt mũi.
Người xung quanh hơi ngạc nhiên rồi, xem ra hôm nay Hà Văn sẽ không dừng tay.
Chỉ là... người đại diện của Tống Như này cũng quá tội nghiệp rồi.
Chị Hy cúi đầu, yên lặng rơi nước mắt, tay cô run rẩy...
Nhưng mà lúc này cô cũng không hối hận về quyết định của mình, nếu không người bây giờ chịu nhục nhã chính là Tống Như rồi.
Cô chỉ mong Tống Như có thể thuận lợi tham gia talkshow, có thể phản đòn Trương Vân thật tốt.
Người đại diện thương hiệu lắc đầu, đang định trả lời thì có người la lên: "Tống Như, Tống Như đến!"
Đám người tự động tránh ra một lối đi, chỉ thấy Tống Như mặc một bộ váy màu đen, bên ngoài mặc một chiếc áo gió màu xanh lục thời thượng, cô tức giận nhìn chằm chằm người đại diện của Hà Văn, tát một bạt tai thật mạnh lên mặt người đại diện của Hà Văn, trên mặt cô ta đỏ bừng...
Có thể thấy được là Tống Như dùng sức mạnh cỡ nào.
Nhưng mà một cái tát này không đủ để trút giận cho Chị Hy!
Người đáng lẽ nên xuất hiện trên Talkshow bỗng nhiên xuất hiện ở đây, tất cả mọi người bối rối, cô tới để trả thù cho trợ lý?
Bởi vì Tống Như không đến một mình mà dẫn theo sau bốn người vệ sĩ ngoại quốc, còn có người đại diện của cô là Tiêu Dịch Trạch.
Mọi người xung quanh yên tĩnh...
Vẻ mặt của Tống Như bình tĩnh kiêu kỳ, trong đôi mắt ngập tràn giận dữ khiến người ta không dám đối mặt với cô.
Người đại diện của Hà Văn bị cô tát trước mặt mọi người, tức giận đến không nói thành lời, nhưng lại sợ dáng vẻ của Tống Như nên lùi về sau một bước.