Ngụy Lãng nhìn đi chỗ khác, đưa khăn giấy qua.
"Tôi thừa nhận tôi dùng thủ đoạn với bọn họ, tôi không đấu lại bọn họ, tôi sẽ rời đi, tôi không thể ở lại đây nữa." Chúc Thanh Hà đã suy nghĩ xong nên đi đâu rồi.
"Thật ra cũng không cần...... cô vẫn còn một vài quan hệ trong giới giải trí, tuy rằng lúc đầu sẽ vấp phải trắc trở, nhưng một vài công ty nhỏ chắc chắn sẽ dùng cô, tuy Trương Vân tức giận, nhưng sẽ không làm hết đường như vậy.
Chúc Thanh Hà cúi đầu: "Không phải Trương Vân, là Tống Như, còn có người phía sau Tống Như nữa."
Cô hít sâu một hơi, kéo tay Ngụy Lãng: "Anh phải mau chóng đứng vững gót chân, gạt bỏ Tiêu Dịch Trạch và Tống Như ra khỏi Oatlets, nếu không bước tiếp theo Trương Vân chắc chắn sẽ đối phó anh."
"Bối cảnh của Tống Như sâu không lường được, tôi và Hạng Tuyết Lê thê thảm như vậy, đều là vì có người ở sau lưng giúp cô ta."
Ngụy Lãng ngơ ngác.
"Là thật, tôi đi tìm Đạo diễn Triệu, ông ta thất hứa giữa chừng, thay đổi giao hẹn với tôi, thà rằng bồi thường tiền gấp đôi cũng muốn dùng Tống Như, là vì nguyên nhân này."
Chúc Thanh Hà nắm chặt tay: “Tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này, nhưng tôi không có cách, tôi không đấu lại cô ta, hy vọng tin tức này có thể giúp anh."
Ngụy Lãng đành phải gật đầu, lấy ra một tấm thẻ đã sớm chuẩn bị từ trong túi áo vét.
"Cầm đi, tôi không thể giúp nhiều cho cô, đi đến đâu, có tiền thế nào cũng tốt hơn một chút."
Chúc Thanh Hà đau khổ rơi nước mắt: "Nếu lúc trước chúng ta không chia tay, bây giờ có thể không phải tình cảnh này hay không?"
Nói xong câu đó, cô liền vội vàng xuống xe, đi vào trong đêm đen.
Để lại Ngụy Lãng im lặng ngồi trên xe, trước giờ anh vẫn chưa quên tình cảm với Chúc Thanh Hà, nhưng anh không muốn làm Tiêu Dịch Trạch và Trác Ngọc thứ hai.
Anh hiểu rõ dã tâm của Chúc Thanh Hà, cũng hiểu rõ quy tắc ngầm trong cái vòng luẩn quẩn này, tình yêu thật sự cái gì, lưỡng tình tương duyệt cái gì, tất cả đều là gạt người
Chỉ có địa vị và lợi ích mới là thật.
Chúc Thanh Hà có kết quả như ngày hôm nay, là vì cô ta đi sai đường.
Nhưng anh chắc chắn sẽ không!
Bây giờ dưới tay anh có Lý Hiểu Đồng, dưới tay Tiêu Dịch Trạch có Tống Như, sức mạnh ở Oatlets không phân biệt cao thấp, còn Hà Văn dưới tay Chúc Thanh Hà thì được quản lý cấp cao cẩn thận dẫn dắt.
Một trận chiến tài nguyên không có thuốc súng sẽ lập tức phát hỏa.
Ai cũng không muốn thua trong tay đối phương.
Đương nhiên ờ sau lưng Tống Như có người, nếu không cô hoàn toàn không thể rời khỏi Huy Hoàng mà không tổn hại chút lông tóc nào được, nhưng cho dù người ở sau lưng cô có địa vị và quyền thế cũng không có tác dụng gì.
Ở giới giải trí, có rất nhiều cách giết người không đổ máu.
Tống Như thật sự là một người rất thông minh, trong chuyện lần này, cô không lên tiếng tranh cãi, cũng không khoe khoang bối cảnh của mình, mà chọn một cách trực tiếp nhất, trực tiếp đưa ra kết quả kiểm tra của chính phủ.
Cô thật sự là một kẻ thù mạnh.
Sau khi sóng gió dần lắng lại, độ nổi tiếng của Tống Như ngược lại được nâng cao, rất nhiều kịch bản xuất sắc ùn ùn kéo đến, thậm chí có rất nhiều bom tấn tuyến một muốn mời cô làm nữ số một.
Tiêu Dịch Trạch còn làm một bộ kế hoạch làm việc lại cho Tống Như.
Trong hai tháng sau đó, gần như cô đều phải sống trong công việc, hành trình chặt chẽ như vậy là vì củng cố tiếng tăm của cô, điểm này, Dương Gia Cửu cũng đồng ý.
Tiêu Dịch Trạch gọi điện thoại lần cuối xác định thời gian Tống Như vào đoàn làm phim, vẫn không yên tâm lắm hỏi một câu: "Cô thật sự không cần tôi tới đón cô sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì, tình cảnh khó khăn lắm mới ổn định lại xảy ra vấn đề."
Tống Như đang ở trong nhà nói chuyện phiếm với Dương Gia Cửu, còn nghiêm túc trả lời: "Thật sự không cần."
"Được, nhưng mà nếu lần này xuất hiện sai lầm, sau này cô không được đi lại một mình nữa." Tiêu Dịch Trạch kiên trì.
"Được." Tống Như không có chút do dự nào.
Tiêu Dịch Trạch cũng dần dần hiểu cá tính của Tống Như, cô thật sự không giống những diễn viên nữ khác trong giới giải trí, cô hiểu rất rõ mình muốn cái gì, sẽ không đi đường vòng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu Dịch Trạch yên tâm.
Nhưng mà làm một người đại diện, có vài lời anh vẫn phải dặn dò mấy lần.
Đây cũng là vì bản thân anh, chỉ khi Tống Như tốt, đường anh đi mới thoải mái được.
"Ngủ đi?" Dương Gia Cửu mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng ôm eo cô.
"Vẫn chưa có tắm rửa......" Trên mặt Tống Như nhuộm một màu đỏ ửng, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, giây tiếp theo, đã bị chặn ngang ôm lên: "A!"
"Vậy cùng nhau tắm!" Dương Gia Cửu cười ôm cô đi vào phòng tắm.
Đợi sau khi bọn họ tắm rửa ngọt ngào xong, cùng nhau nằm trên giường đôi rộng rãi, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Như: "Sau này công việc của em sẽ càng ngày càng bận, nhưng nhất định phải chú ý sức khỏe, anh đã xem hành trình Tiêu Dịch Trạch sắp xếp cho em, rất có tầm nhìn xa, người này thật sự có chút bản lĩnh.”
"Sau này em sẽ không còn là một đứa bé đáng thương không có người đại diện, không có công ty đại diện nữa rồi.
Tống Như mỉm cười, nhìn kỹ khuôn mặt anh, nhất là đôi mắt đen như đá quý kia: "Vậy thật tốt quá, sau này anh có thể ít bận rộn hơn một chút vì chuyện của em."
Chuyện của Đại Thiên cũng đã quá nhiều rồi, hơn nữa Dương Gia Cửu còn phải tự mình làm những chuyện của cô, Tống Như rất đau lòng cho sức khỏe của anh.
"Làm bao nhiêu chuyện vì em, anh cũng không mệt, còn là cam tâm tình nguyện." Dương Gia Cửu ôm cô, gác cằm lên cổ cô.
"Nhưng mà em thà rằng anh có nhiều thời gian rảnh rỗi một chút, ở thể ở bên cạnh em nhiều một chút, em tin ngày đó sẽ không quá xa." Cô sẽ từng bước đứng gần vị trí của anh hơn, hưởng thụ cuộc sống với anh.
"Bây giờ anh cũng có thể bên cạnh em."
Dương Gia Cửu không đồng ý cười, vì cô, mệt hơn nữa thì sao chứ?
Trước giờ anh luôn đối xử với Tống Như rất dịu dàng. Nhưng anh đã dặn dò Trần Viễn, phải lấy thân phận của Đại Thiên bí mật thông báo với các tập đoafn xí nghiệp của Đại Thiên, hễ là phạm vi Đại Thiên có lướt qua, đều ngăn chặn Chúc Thanh Hà này!
Anh sẽ không khoan dung cho người này ở lại giới giải trí lần nữa, không có quầng sáng của người đại diện, cô ta không có gì cả.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dịch Trạch và Tống Như đến Oatlets họp trước.
Xe vừa mới dừng lại đã đụng phải nữ diễn viên đi xuống từ trên chiếc xe trước mặt, mặc áo da quần da màu đen, trên mặt đeo kính râm màu xám, tóc dài áo choàng, hai vệ sĩ và một người đại diện đi theo bên cạnh.
Bọn họ cũng chú ý tới Tống Như.
Người đại diện nói câu gì đó bên tai nữ diễn viên, nữ diễn viên tháo kính râm xuống, đi về phía Tống Như bên này.
Ngũ quan của cô ta rất tinh xảo, là một mỹ nữ nước ngoài điển hình, cô ta mỉm cười vươn tay với Tống Như: "Xin chào, tôi là Hà Văn."
Cô ta từng là nữ diễn viên có thực lực nhất dưới tay Chúc Thanh Hà.
Từ giá trị nhan sắc đến dáng người, tuyệt đối có sức mạnh quật ngã ngôi sao điện ảnh quốc tế, lại thêm giọng nói nhẹ nhàng này của cô ta, rất dễ chinh phục người xem.
"Xin chào." Tống Như bắt tay đơn giản với cô ta, vẻ mặt bình tĩnh.
"Đến họp sao?" Hà Văn tiếp tục hỏi.
"Ừ." Tống Như trả lời rất đơn giản, không có nhiệt tình giống như đối phương
"Vậy lần sau có thời gian chúng ta lại trò chuyện, tôi đến trường quay trước." Hà Văn cũng cười một cái với Tiêu Dịch Trạch đứng bên cạnh, sau đó xoay người rời đi.