Nhưng mà như vậy cũng không tồi, trên đời này, người phụ nữ có thể khiến cho Dương Gia Cửu nói gì nghe nấy e là cũng chỉ có Tống Như mà thôi.
Làm trễ nãi thời gian nửa ngày, đã lỡ chuyến bay rồi, Dương Gia Cửu sai Trần Viễn sắp xếp máy bay tư nhân, anh đích thân đưa Tống Như đi Paris.
Bên trong buồng phi cơ, chị Hy và Trần Viễn ngồi ở phía sau, mỗi người tự xem văn kiện, xem video, Dương Gia Cửu và Tống Như ngồi ở phía trên, đặc biệt yên tĩnh...
Tống Như bá đạo nắm chặt tay Dương Gia Cửu, ép buộc anh nghr ngơi.
So với những cái này, cảnh ngộ của bây giờ của Trương Vân ở bệnh viện lại khác hẳn.
Cặp mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, xung quanh bày biện và bức tường đều là màu trắng, cộng thêm mùi nước sát trùng đầy phòng...
Ngụy Lãng vẫn luôn trông coi ở bệnh viện, vừa đi lấy nước vào, đã nhìn thấy cô tĩnh rồi “ Sao thế? Còn đau không?”
“Công ty bây giờ tình hình thế nào rồi?” Trương Vân nắm lấy tay anh, lo lắng hỏi.
Ngụy Lãng do dự một chút, vẫn là nói thật “ Ban Giám đốc rất tức giận, tin tức vừa phát ra, cổ phiếu của Oatlets đã hạ xuống, thậm chí bên cảnh sát cũng tham gia điều tra, nhưng mà chúng tôi đã phải người của bộ phận pháp vụ thích cực phối hợp.”
“Tố cáo bắt cóc và mưu sát tuy là có chút ảnh hưởng, nhưng bọn họ không có chứng cứ, không cần lo lắng.”
“Chỉ là...có rất nhiều hợp đồng thỏa thuận đều bị thất bại, ngoại trừ Tống Như, những nghệ sỹ khác của công ty đều bị liên lụy, bao gồm Hà Văn và Lý Hiểu Đồng ở trong đó.”
Đây không phải là một trận chém giết đơn giản.
Trương Vân nghe được những lời này, cả người đều sụp đổ, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, đau đớn bưng kín miệng mình lại “ Tôi không ngờ rằng Oatlets cứ như vậy bị hủy hoại trong tay tôi! Tôi sai rồi...Tôi thật sự sai rồi.”
Ngụy Lãng giơ tay muốn an ủi cô, lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể im lặng ngồi một bên.
Đợi tiếng khóc của Trương Vân nhỏ lại chút, cảm xúc dần dần bình ổn lại, mới nói” Bên ngoài bệnh viện đều là nhà báo, nếu cô khỏe rồi, tôi giúp cô xuất viện, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Trở về? Tôi có thể trốn ở đâu được!” Trương Vân đau khổ nhìn anh.
Ngụy Lãng không còn cách nào nhìn cô biến thành bộ dạng điên cuồng suy sụp, anh đưa tay kéo bờ vai của Trương Vân lại” Cô tỉnh táo lại đi! Cô từng bước từng bước đi lên được vị trí tổng tài của Oatlets, bỏ ra biết bao nhiêu công sức, lẽ nào cô cam tâm hủy hoại nó?”
“Oatlets chưa hoàn toàn sụp đổ, còn có nhiều nghệ sỹ vẫn đang làm việc, cô chỉ là bị Tống Như sắp đặt hãm hại mà thôi, hợp đồng của cô ta còn ở Oatlets, cô sợ gì chứ?”
“Cô ta càng nổi tiếng, công ty kiếm tiền càng nhiều!”
Trong mắt Trương Vân dần dần có ánh hào quang, cô nghiêm túc nhìn sang Ngụy Lãng”Anh nói đúng!”
Cô chỉ mới bị vấp ngã mà thôi, sự việc còn chưa triệt để kết thúc!
Chỉ cần trong tay cô có hợp đồng của Tống Như, còn sợ cái gì!
Tôi muốn khiến Tống Như triệt để bị hủy hoại trong tay tôi!
Ngụy Lãng nhì thấy cô bắt đầu tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, điện thoại anh ta vẫn luôn reo, anh ta đia ra bên ngoài, bắt điện thoại” Có chuyện gì vậy?”
“Anh Lãng, bên ngoài công ty có một cô gái, nói muốn gặp Tống Như, đuổi thế nào cũng không chịu đi.” Trợ lý của Ngụy Lãng nói.
Bởi vì Tống Như là nghệ sỹ của Oatlets, vì vậy bọn họ mới tìm đến Oatlets, lại không nghĩ tới sẽ dẫn đến nhiều phiền phức như vậy.
Tìm Tống Như? Ngụy Lãng hơi cau mày:“Có chuyện gì vậy?”
“Cô ta không nói, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không phải giả vờ, đã mấy tiếng đồng hồ rồi cũng không chịu đi.”. Trợ lý hết sức khó xử.
“Tôi sẽ về ngay.” Ngụy lãng nói xong, quay trở về phòng bệnh.
Trương Vân đã thay ra bộ quần áo bệnh nhân:“Tôi phải về công ty.”
Ngụy Lãng gật đầu, hai người trốn đám ký giả, rời khỏi từ cửa sau bệnh viện, cùng nhau trở về công ty giải trí Oatlets.
Vừa đi vào đại sảnh, đã thấy cô gái đó, trợ lý chạy lại nói:“ Là cô ấy.”
Ngụy Lãng gật gật đầu, sai trợ lý đưa Trương Vân lên lầu, anh ta tháo mắt kính xuống, đi về phía cô gái:“Chào cô, tôi là người quản lý của Oatlets, tôi tên là Ngụy Lãng.”
Cô gái nhìn nhìn Ngụy Lãng, kiên định nói:“Tôi tìm Tống Như.”
Ngụy Lãng nhoẻn miệng cười, lịch sự nói: “Tôi đến để xử lý việc này, có thể nói cho tôi biết, cô tìm cô ấy có việc gì không?”
“Tìm cô ấy cứu mạng!” Cô gái kéo kéo cái váy, ánh mắt lo lắng bất an nói. “Anh có thể nói cho tôi biết số điện thoại của Tống Như không, cầu xin anh đấy!”
Ngụy Lãng nghĩ ngợi, lắc lắc đầu:“Việc này e là không được, Tống Như là nghệ sỹ công ty chúng tôi, chúng tôi phải bảo vệ thông tin cá nhân của cô ấy.”
“Nhưng mà...tôi có thể thay cô chuyển lời tới cô ấy, đồng thời nói cho cô ấy biết số điện thoại của cô, nếu cô ấy đồng ý liên hệ với cô, đương nhiên sẽ tự tìm tới cô.”
Cô gái siết chặt nắm tay, do dự hồi lâu, cô cảm thấy lời Ngụy Lãng nói cũng có lý, dù sao Tống Như cũng là người của công chúng, không thể công khai số điện thoại riêng, vì vậy, đem nguyên bản sự việc nói ra.
“Tống Như từng đồng ý với tôi sẽ cứu người, bây giờ tình hình rất cấp bách, nhất định phải tìm được cô ấy.”
“Tôi đã tìm khắp nơi, nhưng không liên hệ được với cô ấy, cô ấy bây giờ đã là người nổi tiếng rồi, muốn gặp cô ấy quá khó.”
“Tôi muốn nói với cô ấy, mặc kệ cô ấy và nhà họ Bùi có chuyện gì xảy ra, người đó vô tội, cô ấy không thể đáp ứng rồi sau đó nuốt lời chứ!”
Cô nói xong những lời này, đã gấp đến mức sắp khóc.
Ngụy Lãng nhìn bên cạnh, “Người này chỉ có thể là Tống Như cứu sao? Người của bệnh viện...”
“Không còn cách nào khác, nếu như có cách gì đó, tôi cũng sẽ không vất vả như vậy đến tìm Tống Như rồi, xin anh hãy nói lại với cô ấy. Cô gái nói xong viết phương thức liên hệ lên trên tờ giấy, đưa cho Ngụy Lãng, xoay người đi ra khỏi cửa.”
Ngụy Lãng nhìn số điện thoại ấy...
Bước nhanh về hướng thang máy, đem mảnh giấy gói lại, đương nhiên không phải để đưa cho Tống Như.
Nhà họ Bùi?
Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi, Ngụy Lãng sai trợ lý điều tra tài liệu liên quan đến Bùi Lạc Phong, rất nhanh đã có kết quả.
Bùi Lạc Phong có một em gái bị bệnh nặng.
Đem tài liệu vứt trên bàn, khóe miệng Ngụy Lãng lộ ra một tia cười lạnh.
Đến cả ông trời cũng đứng về phía bọn họ...
Tống Như, cô không ngờ sẽ có một ngày thế này phải không? Ai thua ai thắng còn chưa biết được!
Việc của cô gái này, một chữ anh ta cũng không nói cho Tống Như biết.
Sau khi show trình diễn thời trang Paris kết thúc, Tống Như nhận được lời mời của không ít tạp chí thời trang, mời cô chụp ảnh bìa.
Cô mặc chiếc áo da màu nâu, mái tóc xoăn, dựa bên chiếc xe, bày ra tư thế Poss phóng khoáng mị hoặc, thông qua show trình diễn đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã nổi tiếng khắp paris, lấy được nguồn tài nguyên nhiều vô số kể.
Dương Gia Cửu nhìn thấy đoàn chụp ảnh vây quanh Tống Như, mà anh lại hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, mặc chiếc áo gió ngồi bên đường, một bên xem báo, một bên theo vợ.
Tống Như kết thúc buổi chụp hình, theo bản năng nhìn về phía Dương Gia Cửu, lại không nhìn thấy bóng dáng của anh, vội vàng rút điện thoại gửi tin nhắn cho anh:” Đi đâu rồi?”
Anh...đi toilet. Trên mặt Dương Gia Cửu lộ ra nụ cười.
Tống Như cố ý gửi biểu cảm tức giận:” Lần sau viết báo cáo, nếu không em sẽ vứt anh ở đây!”