Ông Tống lo cho cơ thể của ông ta, lập tức để tài xế lái xe đưa họ đi, chỉ là ông vừa đến cửa bệnh viện, liền thấy Tăng Nhĩ Ngọc đang đợi ông.
"Sao con lại..." Ông Tống nghi ngờ hỏi.
"Ba, chúng ta đi vào trước đi." Tăng Nhĩ Ngọc mỉm cười đi tới, gật đầu một với với vị Chủ tịch hội đồng quản trị cũ kia: “Chú Trần, làm phiền chú rồi."
"Không có gì, vậy hai người đi vào đi thôi."
Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu, lễ phép đưa mắt nhìn đối phương rời đi, nhưng ông Tống lại bị tình hình trước mắt làm cho mơ hồ: “Nhĩ Ngọc à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ba đi vào là biết mà." Tăng Nhĩ Ngọc không nói nhiều, trực tiếp đưa ông Tống đến phòng VIP ở tầng năm của bệnh viện này.
Thật ra thì bây giờ bà cũng không biết rõ kế hoạch của Dương Gia Cửu, chỉ là nếu con rể nói cả rồi, bà tất nhiên phải hết sức phối hợp.
Lúc Tăng Nhĩ Ngọc và ông Tống ngồi trong phòng VIP, rất nhanh liền nghe được giọng nói truyền tới từ phòng kế bên.
"Cậu nói là tổng giám đốc Dương của tập đoàn Đại Thiên sao? Cậu ta tìm tôi làm gì?"
"Đúng vậy. Mấy ngày trước phu nhân của tổng giám đốc Dương đến làm phẫu thuật ở bệnh viện chúng ta, hiệu quả rất tốt, rất thành công, thế nên tổng giám đốc Dương muốn trực tiếp cảm ơn ngài."
Hai người đang nói chuyện lúc này chính là viện trưởng Quách của bệnh viện này và trợ lí của ông ta.
"Vậy thì tốt, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi chứ. Vậy khi nào bọn họ tới?" Viện trưởng Quách thở phào nhẹ nhõm.
"Đang đi trên đường." Trợ lí cẩn thận trả lời.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Lúc này ông Tống cũng đoán được chuyện này có liên quan đến Tống Như. Thế nhưng nếu như vậy, tại sao họ lại phải tránh ở chỗ này mà nghe lén? Người ta cũng nói là người nhà họ Dương đến cảm ơn, bọn họ coi như là trưởng bối bên nhà họ Tống thì cũng ra mặt cùng cảm ơn, không phải tốt hơn sao?
Hơn nữa, hình như cũng không ai nói cho ông, Tống Như làm phẫu thuật gì!
"Chúng ta không đi ra sao?"
"Ba, vẫn chưa tới lúc, ba kiên nhẫn thêm một chút, bọn nhỏ làm vậy, nhất định là có tính toán của mình."
Ông Tống gật đầu một cái, nghĩ đến cháu rể có quyền thế địa vị của mình, trong lòng có một tình cảm phức tạp khi vừa thưởng thức vừa sợ hãi.
Bởi vì người đàn ông đó quả thực quá mạnh mẽ, làm cho người ta không nhìn thấu được.
Tầm nửa tiếng sau, có mấy người tới phòng kế bên, Dương Gia Cửu dẫn đầu đi vào trước: “Viện trưởng Quách, chào ông.”
"Tổng Giám dốc Dương đến thăm sao không báo trước với tôi một tiếng chứ, để tôi còn chuẩn bị cho tốt. Đến đây, mời ngồi."
Dương Gia Cửu nhàn nhạt nở nụ cười, theo sau anh là Trần Viễn và hai bảo tiêu. Sau khi ngồi xuống, Dương Gia Cửu đi thẳng vào vấn đề nói: “Hôm nay tôi tới đây, là vì chuyện phẫu thuật của vợ tôi.”
"À, tôi cũng vừa nghe nói, phẫu thuật rất thuận lợi, nhân viên trong bệnh viện của chúng tôi sẽ hết lòng phụ vụ cho phu nhân đây."
Viện trưởng Quách cười cười đi vào chủ đề câu chuyện, nhưng sau khi ông ta nói xong lời này, lại phát hiện sắc mặt của Dương Gia Cửu không giống như là tới cảm ơn, bởi vì trong mắt anh tràn đầy vẻ lạnh lùng, lộ ra một sự nguy hiểm tàn ác...
"Chuyện này để qua một bên trước đi." Dương Gia Cửu nghiêng đầu, Trần Viễn lập tức lấy ra hai bản báo cáo kiểm tra, đặt trước mặt viện trưởng Quách: “Tôi muốn hỏi viện trưởng Quách một chút, tại sao cùng một người làm cùng một hạng mục kiểm tra, nhưng lại xuất hiện kết quả hoàn toàn khác nhau thế? Kiểm tra ở hai bệnh viện lại khác biệt nhiều như vậy sao?"
Viện trưởng Quách ngẩn ra, lập tức cầm hai bản báo cáo kia lên, đều là tên của Tống Như, nhưng phần nội dung....
Báo cáo của bệnh viện bọn họ viết rất rõ ràng, tử cung của Tống Như có vần đề, thế nhưng trong báo cáo của một bệnh biện khác thì Tống Như lại mang thai!
"Tổng giám đốc Dương, ý ngài là sao đây?"
"Viện trưởng Quách, chuyện rất đơn giản, vợ tôi có thai, thế nhưng kết quả kiểm tra ở quý bệnh viện lại là cơ thể cô ấy có vấn đề, chẳng những không dễ có bầu, mà còn nhất định phải cắt bỏ tử cung." Giọng nói lạnh lùng của Dương Gia Cửu mang theo mấy phần tàn ác, loại uy nghiêm đó không để cho người ta khinh thường được...
"Chuyện này sao có thể chứ?"
Phản ứng đầu tiên của viện trưởng Quách là bảo vệ danh dự của bệnh viên, hơn nữa có phải là người nhà nghĩ sai rồi không!
"Tôi cũng không muốn oan uổng mấy người, thế nên tôi lại đưa vợ tôi đi kiểm tra một lần nữa, kết quả vẫn như cũ. Tại sao chỉ có quý bệnh viện lại cho ra kết luận là vợ tội mắc bệnh đây?" Dương Gia Cửu gõ tay lên bàn trà, sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này viện trưởng Quách đã hơi đổ mồ hơi rồi, ông ta nhìn thời gian của mấy bản báo cáo kiểm tra đó, chân mày dần dần nhíu lại.
"Tổng giám đốc Dương, tôi nghĩ đây chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi, bây giờ tôi sẽ..."
"Không cần, chuyện này tôi đã điều tra xong rồi, đây là danh sách nhân viên tham dự, ông có thể tự hỏi từng người." Dương Gia Cửu khoát tay, Trần Viễn lập tức lấy ra một bản danh sách đã được sửa sang lại, đặt trước mặt viện trưởng Quách.
Lúc này, viện trưởng Quách đã hiểu, Dương Gia Cửu tới tính sổ!
Nếu như ông ta không cho anh một lời giải thích hợp lí, dựa theo thế lực của tập đoàn Đại Thiên, bệnh viện nhỏ này của ông ta cũng không mở nổi nữa.
Viện trưởng Quách là một người thông minh, biết rõ đạo lí bỏ cái nhỏ lấy cái lớn, thế nên trực tiếp sầm mặt lại, bảo trợ lí gọi bác sĩ kiểm tra cho Tống Như tới.
Mấy phút sau, bác sĩ đó đứng trước mặt bọn họ.
Viện trưởng cầm bản báo cáo kiểm tra của bệnh viện bọn họ, đưa cho bác sĩ đó xem: “Đây là báo cáo kiểm tra của Tống Như?"
"Thưa viện trưởng, đúng là vậy." Bác sĩ nữ ghi nhớ sâu sắc chuyện này, đi tới nhìn một cái liền cho một câu trả lời xác định.
Viện trưởng Quách hít sâu một hơi, cố nén tức giận trong lòng: “Cô suy nghĩ kĩ lại xem, báo cáo của Tống Như khi đó là bản này sao? Có phải có gì bất trắc, cầm nhầm rồi..."
"Đúng là bản này, viện trưởng, là tôi tự mình phụ trách."
Bộp!
Viện trưởng Quách đập bàn, nghiêm nghị quát lên: “Bệnh viện chúng ta sao lại có phần tử cặn bã như cô chứ? Ai cho cô lá gan này, ngay cả báo cáo kiểu này cũng dám làm giả!"
"Không... Viện trưởng, tôi không có mà..." Bác sĩ nữ luống cuống, vội vàng chối bỏ.
Viện trưởng Quách lười giải thích với cô ta, trực tiếp đưa báo cáo của mấy bệnh viện khác tới trước mặt cô ta: “Vậy những cái này là gì đây? Cô giải thích cho tôi."
"Cái này... Tôi..." Bác sĩ nữ nơm nớp lo sợ không nói nên lời, thấy kết quả kiểm tra thật, càng sợ đến mức chân đứng không vững.
"Cô là bác sĩ, có trách nhiệm cứu sống người bệnh. Bây giờ làm ra chuyện này, lương tâm của cô đâu rồi? Tôi hỏi cô, là ai xúi giục cô làm vậy? Rõ ràng là bà Dương đã mang thai, mấy người lại muốn cắt bỏ tử cung của cô ấy, báo cáo giả này là từ đâu ra hả?"
Thấy những bằng chứng này, bác sĩ nữ biết mình không còn đường lui nữa rồi, lúc này đã quỳ xuống trước mặt viện trưởng Quách, liều chết ôm lấy tay của viện trưởng Quách: “Viện trưởng, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ là..."
"Chỉ là sao? Phạm lỗi như vậy, còn trông chờ ai gìn giữ cô đây? Nói, còn ai tham gia vào chuyện này nữa?!"