Những đại minh tinh được mời đến cũng không nhiều, mặc dù Tống Như là nhân vật chính, nhưng Lễ chúc mừng này có mục đích thật sự là giới thiệu Bùi Uyển Linh, còn Tống Như chỉ là danh nghĩa.
Từ khi mở màn đến khi vào vị trí chỗ ngồi, Tống Như biểu hiện tự nhiên hào phóng, bên trong sự tao nhã biểu hiện ra khí chất đặc biệt.
Cô ta nhìn thấy ánh mắt mang ý tứ sâu xa của Bùi Lạc Phong nhưng lựa chọn không thèm để ý, tiếp tục cùng người chung quanh tán gẫu.
Bùi Uyển Linh muốn ở trường hợp này công khai tuyên bố chuyện cô ta thở thành người đại diện, khiến cho Tống Như không kịp ứng phó, nhưng Tống Như đã chuẩn bị cho cô ta một phần quà "Kinh hỷ", để trong phòng nghỉ ngơi của Bùi Uyển Linh, tin rằng lúc này cô ta đã nhìn thấy.
Bùi Lạc Phong cũng không biết kế hoạch của Tống Như, anh ta liếc nhìn thời gian, đi tới ngay chính giữa sân khấu: "Các vị, vô cùng cảm tạ mọi người tới tham dự tiệc rược đêm nay, kỳ thực tôi còn có một chuyện muốn chia sẻ cùng mọi người." Anh ta thoáng dừng lại, lộ ra nụ cười: "Mọi người đều biết chị gái của tôi Bùi Uyển Linh là một người đại diện hành đầu, giúp rất nhiều đại minh tinh nổi tiếng, chị ấy đã quyết định về nươac giúp đỡ sự nghiệp của tôi, nhậm chức Tổng giám đốc của giải trí Huy Hoàng, tôi cho mời chị ấy lên đài, cùng mọi người gặp mặt."
Bùi Uyển Linh mặc một chiếc váy đuôi tôm lộng lẫy, kiêu ngạo hất cằm, đi tới bên cạnh Bùi Lạc Phong.
Ánh mắt của cô như có như không nhìn quanh toàn bộ bữa tiệc, rơi vào trên người Tống Như.
Trong ánh mắt kia chữ đựng loại tâm tình phức tạp, bất luận người nào bị nhìn như vậy, đều sẽ cảm thấy không dễ chịu, nhưng Tống Như vô cùng trấn tĩnh mỉm cười.
"Chị..." Bùi Lạc Phong thấy Bùi Uyển Linh không có động tác, ở bên tai cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Bùi Uyển Linh lúc này mới cầm lấy micro: "Các vị, sau này tôi sẽ công tác ở Huy Hoàng, hy vọng có thể có cơ hội cùng các vị hợp tác, cũng hy vọng mọi người ủng hộ nghệ sĩ của công ty chúng tôi, bọn họ đều rất ưu tú..."
Nghe Bùi Uyển Linh thao thao bất tuyệt, Bùi Lạc Phong nhíu nhíu mày.
Đây không giống với kế hoạch trước đó, nhìn thấy Bùi Uyển Linh xuống đài, anh ta nói đơn giản vài câu liền đuổi theo: "Chị, lúc nãy là làm sao?"
"Là Tống Như uy hiếp chị!"
Bùi Uyển Linh buồn bực mở điện thoại ra, cho Bùi Lạc Phong nhìn thấy máy tấm hình.
"Đây là kiện hành được đưa đến phòng nghỉ của chị, sau khi mở ra mới phát hiện có ba công ty giải trí đỉnh cấp muốn ký với Tống Như, thậm chí còn bao gồm cả giải trí Hải Hưng!"
"Những thứ này có phải là giả hay không?" Bùi Lạc Phong không thể tin được Tống Như lại có thực lực như thế, khiến cho một công ty giải trí đẳng cấp như Hải Hưng cũng tung cành ô liu cho cô.
"Chị đã xem kỹ, toàn bộ là sự thật. Tống Như đang uy hiếp chúng ta, nếu như vừa rồi trên sân khấu chị nói muốn trở thành người đại diện của cô ta, cô ta nhất định sẽ lập tức đi ăn máng khác ngay, đến lúc đó, người bị cười nhạo chính là chúng ta!"
Bùi Uyển Linh càng nói càng tức giận: "Cô ta đang cười nhạo chúng ta, tính toán chính xác chúng ta không dám làm gì! A, không nghĩ tới tôi lại thua ở trong tay cô."
"Chị, chị bình tĩnh một chút..."
"Chị đương nhiên phải tỉnh táo. Chị còn muốn suy nghĩ thật kỹ làm sao đối phó Tống Như, cô ta dám khiêu khích chị, chị nhất định phải đem cô ta đạp dưới chân, đừng nói cô ta muốn phục xuất, chị sẽ khiến cô ta triệt để cút khỏi giới diễn viên!"
Bùi Lạc Phong nhìn thấy trong mât cô xẹt qua hung tàn: "Vậy em nên làm thế nào?"
Hiện tại hai chị em họ đều phát hiện Tống Như không phải một nhân vật dễ đối phó, nếu vẫn xem thường như trước đây, thật sự sẽ bị cô ta cho một bài học.
"Em đi nói bóng gió, làm rõ mục đích thật sự của Tống Như, cô ta đến tột cùng là muốn Dương Vũ Mịch chết, hay là muốn em chết!"
Nói xong câu đó, Bùi Uyển Linh cầm túi xách tức giận rời đi.
Kế hoạch được sắp xếp tốt lại bị Tống Như phá, cô nuốt không trôi cơn giận này, trong lòng Bùi Lạc Phong rất căm tức, trong ký ức của anh ta, Tống Như rất dễ dàng bị sắp đặt, sao lại như thế...
"Gọi Tống Như đến phòng nghỉ ngơi!" Bùi Lạc Phong ra lệnh cho trợ lý.
Mấy phút sau, Tống Như mang theo chị Hy cùng đi vào: "Chuyện gì?"
Dựa theo dự tính của Tống Như, bọn họ đã thấy phần kinh hỷ kia, vì lẽ đó không dám ở trước mọi người công khai chuyện Bùi Uyển Linh sẽ trở thành người đại diễn của cô ấy.
"Cô hỏi tôi? Cô ép buộc khắp nơi, nhất định phải nhìn thấy chúng tôi bị cười nhạo. Tống Như, cô làm sao trở nên ác độc như thế!" Bùi Lạc Phong hít sâu một hơi, chỉ vào chị Hy nói: "Lúc trước cô ta bôi đen công ty như vậy, tôi nể mặt mũi của cô, tất cả chuyện cũ đều bỏ qua, nhưng hiện tại cô cứ nhất định phải đôi nghịch với tôi."
Nghe anh ta một hơi nói nhiều như vậy, trên mặt Tống Như không có chút biểu tình.
"Tôi chỉ là đang bảo vệ pợi ích của chính mình. Tôi không muốn bất luận người nào trở thành kẻ địch, anh cẩn thận ngẫm lại, có phải là mọi người muốn cắt đứt đoạn đường của tôi trước hay không?"
"Vậy cô cũng không thể đoạn tuyệt như thế, cô có thể có ngày hôm nay tất cả đều là bởi vì tôi!" Bùi Lạc Phong đóng sầm cửa lại, hướng về phía hai người gầm thét.
Tống Như trào phúng nở nụ cười, nhìn anh ta lãnh đạm ừ một tiếng: "Đúng, tôi có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là bởi vì anh."
Bởi vì anh ta lừa dối, bởi vì anh ta bỏ đá xuống giếng, Tống Như mới có thể giành lấy cuộc sống mới!
"Tôi không muốn cùng cô ầm ĩ, chuyện trước kia tôi xem như chưa từng xảy ra, sau đó, cô phait nghe theo anh bài của công ty, tôi cũng sẽ không can thiệp, thế nhưng chuyện của Tiêu Dĩnh..." Bùi Lạc Phong nhìn lại một chút: "Người đại diện của cô nhất định phải đổi."
Anh ta không thể chịu đựng Tống Như từng bước một cản trở kế hoạch của bọn họ.
"Tiêu Dĩnh có thể không làm người đại diện của tôi, nhưng các người phải để cho cô ấy bình yên vô sự rời khỏi công ty." Tống Như ngữ khí bình tĩnh, nhưng mang theo khí ghế khiến người ta không thể khinh thường.
"Được, tôi đáp ứng." Bùi Lạc Phong ý vị thâm trầm nhìn Tống Như: "Cô thay đổi, trở nên đáng sợ, thậm chí rất ác độc."
"Tôi ác độc?" Tống Như quả thật khâm phục sự thông minh của anh ta: "Anh nên ngẫm nghĩ cẩn thận người bên cạnh anh đi, chị gái của anh và Dương Vũ Mịch, một người tôi cũng không sánh nổi. Như trường hợp trong ngày hôm nay, các người tại sao không tâng bốc Dương Vũ Mịch?"
"Vũ Mịch vừa về nước, cũng bị lệch múi giờ."
Bùi Lạc Phong trừng mắt nhìn Tống Như một chút, như đang đề phòng cô.
"Anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi không có ý định đối với cô ta như thế nào, chẳng qua là cảm thấy, lễ khai mạc điện ảnh Kim Vũ sắp tới, cô ta có khả năng ngồi vững được hay không..." Tống Như đứng lên, trong mắt có chút ý vị trào phúng: "Có thể nhất thời nóng ruột mà làm ra chút chuyện khác hay không?"
"Cô có ý gì? So với cô, Vũ Mịch đơn thuần lại ngây thơ, cô tốt nhất không nên tùy tiện nói lung tung bằng không tôi không quan tâm cô có là nghệ sĩ của công ty hay không, vẫn sẽ để luật sư kiện cô tội phỉ báng!"
"Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh." Tống Như không để ý đến Bùi Lạc Phong tức giận, mang theo chị Hy rời đi.
Có mấy lời, không nói đến cùng.
Mag sau khi Bùi Lạc Phong nhìn cô rời đi, trong lòng thật lâu cũng không thể bình tĩnh, từng theo ở phía sau anh ta, ngưỡng mộ người phụ nữ ở bên cạnh anh tậti sao lại trở nên xa lạ như vậy! Anh ta vẫn cho là Tống Như bắt nạt Dương Vũ Mịch là bởi vì anh ta, bây giờ nhìn lại, tựa hồ đối với anh ta không có nửa điểm cảm tình.
Bên tai của anh vờn quanh lời nói của Bùi Uyển Linh: "Tống Như chính là hận em, muốn làm em sụp đổ, em còn tùy ý để cô ta tiếp tục phát triển, toàn bộ giải trí Huy Hoàng đều sẽ bị hủy ở trong tay cô ta."
Anh tuyệt đối sẽ không để loại chuyện kia phát sinh, như vậy, cũng chỉ có thể hy sinh Tống Như!