"Chuyện là như vậy đấy, tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, nếu tôi không đăng lên thì sẽ bị đuổi việc mất." Trợ lý cúi đầu.
"Không sao, nếu là người khác thì cũng làm thế mà thôi, chỉ cần bây giờ cậu chịu hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, còn có thể sắp xếp một công việc vừa ý cậu ở Oatlets."
Tiêu Dịch Trạch đưa danh thiếp của mình cho cậu ta.
"Hơn nữa, cậu chỉ cần làm một việc thôi, đó là viết lại những lời cậu từng nói ra giấy, lúc bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Chế Nghệ nữa."
"Tôi có thể bảo đảm với cậu, nếu Chế Nghệ tìm đến gây phiền phức thì Oatlets sẽ ra mặt giải quyết cho cậu."
Trợ lý do dự một chút rồi gật đầu: "Được, tôi chấp nhận."
Oatlets có thể giúp đỡ Tống Như đến vậy là có thể thấy được công ty này đối xử với nhân viên không tệ, tốt hơn cái công ty nhỏ Chế Nghệ chỉ vì mục đích không màng đúng sai đó nhiều rồi.
Đợi đến lúc viết xong cậu ta lại hỏi thêm một câu: "Tôi nghe nói hình như Tống Như không có quản lý."
Nếu mà có quản lý thì làm sao lại xảy ra hiểu lầm lớn đến nhường này được cơ chứ.
Ánh mắt Tiêu Dịch Trạch hơi hơi thay đổi: "Sau này thì cô ấy có rồi."
Bên phía khác, tập đoàn Đại Thiên cũng đã điều tra rõ ràng lý lịch của Hạng Tuyết Lê.
"Hồi cấp hai bị cho thôi học hai lần, cấp ba gây chuyện đánh nhau, còn chen chân vào gia đình của một người làm bất động sản, năm ngoái người phụ trách điều tra lý lịch nghệ sỹ bên phía Huy Hoàng Giải Trí cũng biết, bèn làm lý lịch giả cho cô ta.
Trần Vũ báo cáo lại rõ ràng.
Gương mặt Dương Gia Cửu vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn không thấy anh tức giận một chút nào.
"Giao hết tất cả cho phóng viên đi."
Anh rất không thích có người mượn cái danh Tống Như bé lắc lư trong giới diễn viên, nếu không phải Tống Như muốn tự mình động thủ thì đến cơ hội được ra mắt công chúng Hạng Tuyết Lê cũng nào có được.
"Dạ vâng thưa giám đốc, tôi sẽ đi làm ngay, ngoài ra, tôi còn biết thêm một tin tức mới nữa ạ." Trần Vũ đưa một bản in ra: "Trợ lý cũ của Hạng Tuyết Lê lên tiếng thanh minh, làm tỏ sự trong sạch cho cô nhà, đây có thể xem như là chứng cứ quan trọng khiến Hạng Tuyết Lê và Chế Nghệ có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi."
Đến nhân viên trong công ty bọn họ cũng đã lên tiếng rồi, Hạng Tuyết Lê làm sao tẩy trắng cho nổi.
Không phải Oatlets ra tay, vậy chính là Tiêu Dịch Trạch làm rồi?
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Dương Gia Cửu chợt lóe sáng: "Chỉ là quản lý mà thôi."
"Nếu anh ta là quản lý của cô nhà thì sẽ giúp được cô nhà hay sao?" Trần Vũ vẫn cho rằng Tống Như đến Đại Thiên phát triển mới là con đường ngắn nhất để thành công.
Dương Gia Cửu nở nụ cười sâu xa, từ trước đến nay anh chưa từng cân nhắc đến những giả thiết, huống hồ gì anh tin tưởng Tống Như như tin tưởng chính bản thân anh vậy, nếu tất cả con người trên thế giới này có phản bội lại anh, Tống Như chắc chắn sẽ là người cuối cùng.
Ngay vào lúc này, giám đốc Quan hệ công chúng vội vã chạy vào phòng, đầu tóc nhễ nhại mồ hôi.
"Giám đốc Dương, có chuyện không hay rồi."
Một tiếng đồng hồ trước, nghệ nhân của tập đoàn Đại Thiên bị thương khi quay phim ở nước ngoài, đã đưa đi cấp cứu, cảnh sát tiến hành điều tra tổ sản xuất, cho ngừng tất cả các hoạt động quay phim lại, các công ty có liên quan cũng phải đến hiện trường lấy lời khai.
Đại Thiên vốn có thể cho đại diện công ty con bên nước ngoài xử lý.
Nhưng bộ phim lần này lại liên quan trực tiếp đến những công ty và ngôi sao điện ảnh Hollywood, nếu Dương Gia Cửu không đích thân đến hiện trường với thân phận giám đốc Đại Thiên sẽ làm ảnh hưởng đến vài bộ phim trong năm sau.
"Đi đặt vé ngay."
Sau khi dặn dò xong, anh nhanh chóng cầm áo khoác lên đi thẳng xuống bãi đậu xe.
"Giám đốc Dương muốn đi đâu vậy?" Giám đốc quan hệ công chúng xoa xoa mái đầu đầy mồ hôi, sốt sắng hỏi.
Trần Vũ ho khan: "Đây là việc riêng của giám đốc."
Tống Như còn đang chuẩn bị bữa tối đã nghe thấy tiếng cửa nhà vang lên, cô liếc nhìn đồng hồ: "Hôm nay mới giờ này đã đi làm về rồi?"
Nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt Dương Gia Cửu khác hẳn mọi ngày.
"Anh phải ra ngoài một chuyến, không biết mấy ngày mới về, em phải tự chăm sóc chính mình đấy."
Tống Như nhíu mày, đặt cái xẻng xuống: "Vậy anh không ăn được cá em nấu tối nay rồi?"
Dương Gia Cửu ôm cô vào lòng, mỉm cười nói: "Ừm, đợi anh về ăn sau."
Tống Như lẩm nhẩm: "Đột nhiên em lại không thích thân phận giám đốc Đại Thiên của anh tí nào."
Ánh mắt của cô chợt thay đổi, bỗng dưng chợt nhớ ra một chuyện: "Anh về lấy hộ chiếu à? Em đi lấy cho!"
Dương Gia Cửu buông lỏng tay, mới uống hết một ly trà đã thấy Tống Như xách theo cái vali nhỏ và thay bộ đồ mới bước ra: "Được rồi, mình đi thôi."
"Em..." Dương Gia Cửu không biết phải nói gì.
"Anh không yên tâm về em đến thế, em cũng không thấy yên tâm về anh, vậy chúng ta cùng vượt đại dương vậy."
Cô cười rạng rỡ, anh chân thành nắm chặt lấy bàn tay cô, hai người cùng lên xe chạy đến sân bay, giữa đường Dương Gia Cửu dặn Trần Vũ đặt thêm một tấm vé.
Cô không chỉ mà nữ diên viên trên màn ảnh mà còn là vợ của anh.
Cho dù đến tận nơi nào cô cũng muốn đi cùng với anh, có thể nắm tay anh là đã đủ lắm rồi.
Lúc cô đang ở sân bay thì Trương Vân gọi điện đến, hỏi thăm tình hình dạo này của Tống Như, còn nói sẽ sắp xếp cho cô ra mắt Oatlets trong hai ngày gần đây.
"Giám đốc Trương, gần đây tôi có việc gấp, có thể đến tuần sau mới về nước được, đến lúc đó rồi hẵng sắp xếp đi vậy."
"Vậy chỉ có thể đợi cô về rồi."
Trương Vân tỏ ra tiếc nuối, cô còn tìm cho Tống Như một vai diễn có tiềm năng, ngày kế đến thử vai, xem ra Tống Như phải bỏ lỡ cơ hội này rồi.
Tống Như cười nhạt: "Tôi tin là cơ hội như vậy vẫn còn có thể đến nữa, nhưng có một số chuyện không thể bỏ qua."
Dương Gia Cửu nghe thấy vậy bèn siết chặt tay cô.
Tống Như cúp máy, tựa đầu lên vai anh: "Em muốn đi với anh, bằng không thì cho dù có đi thử vai, em cũng sẽ nhớ anh lắm, không tập trung tinh thần làm việc được."
"Cô Dương, em quyến rũ quá đỗi." Dương Gia Cửu cười nói: "Anh bị trúng độc của em mất rồi."
"Em là độc phát tán chậm, cần anh chịu đựng cả đời."
"Vô cùng tình nguyện."
Lần này đi công tác để thương lượng với vài công ty và ngôi sao điện ảnh Hollywood, cũng cần phối hợp điều tra với phía cảnh sát, cho dù Tống Như đi theo anh với tư cách là diễn viên hay là vợ đều không thích hợp cho mấy.
"Còn không thì để em làm thư ký của anh đi." Tống Như kéo kéo áo sơ mi của Dương Gia Cửu: "Được không mà, giám đốc Dương!"
Dương Gia Cửu nhíu mày: "Nếu có thư ký xinh đẹp như em lượn qua lượn lại trước mặt anh cả ngày thì anh tập trung làm việc sao được."
"Vậy à? Hèn gì trợ lý với thư ký của anh toàn là nam."
Tống Như cố tình làm ra vẻ tùy tiện, hừ một tiếng: "Xem ra phải đổi nhân viên Đại Thiên thành nam hết."
Dương Gia Cửu bị cô chọc đến phì cười, vốn dĩ đợt công tác này tẻ nhạt muốn chết, nhờ có Tống Như ở đây mới tự nhiên giống y chang đi du lịch vậy.
Cũng có thể là do cô ấy quá đỗi quyến rũ và mê hoặc lòng người.