"Anh ấy sẽ lập tức tới ngay, có một số chuyện cần xử lý. Yên tâm đi, anh ấy không lạc được đâu." Tống Như đứng bên cạnh mẹ mình, dáng vẻ tươi cười càng thêm cởi mở.
"Con ấy, không nên bắt nạt nó mãi như vậy. Nếu không người con nhà họ Dương sẽ đau lòng đấy."
"Con đâu có..."
Hai mẹ con cùng bước vào thang máy.
Trước cửa phòng cao cấp, nhân viên phục vụ dẫn đường cho bọn họ.
"Khách mời đã đến, mời vào."
Tăng Nhĩ Ngọc và Tống Như nhìn nhau, dáng vẻ tươi cười của cả hai đều biến mất, trận địa sẵn sàng đón địch đi tới phòng cao cấp.
Ông cụ Tống ngồi ở vị trí chủ, một tay cầm gậy ba-toong, trên mặt thể hiện uy nghiêm, không có dáng vẻ tươi cười một chút nào. Bên cạnh là ba Tống, ông ta không còn khiếp sợ như ban ngày, cả người chán nản ngồi ở đó, không có chút tinh thần nào.
Hai anh em nhà họ Tống vì đây là chuyện riêng không liên quan tới mình, ngậm miệng không nói gì.
Còn Tống Nhu, vừa nghe tiếng mở cửa, liền nhìn ra hướng cánh cửa, trong ánh ánh mắt của cô ta tràn đầy thù hận, không cam lòng.
Giống như tưởng tượng của Tống Như, người không thể tiếp nhận được tình huống này chính là Tống Nhu.
Tăng Nhĩ Ngọc mang dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, cùng Tống Như đi vào. Bà không thèm liếc nhìn ba Tống.
"Nhĩ Ngọc..." Ông cụ Tống đau thương kêu một tiếng, mang theo sự thoải mái đã bị đè nén từ rất lâu: "Ba không ngờ con luôn lén gạt tất cả mọi người, những năm này, thiệt thòi cho con rồi."
"Ba, con không cố ý muốn hủy hoại thanh danh nhà họ Tống, con cũng chỉ là bất đắc dĩ. Tiểu Như là đứa con gái duy nhất của con, con không thể trơ mắt nhìn nó bị người ta bắt nạt hãm hại, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng." Tăng Nhĩ Ngọc trực tiếp trả lời, bà chỉ có một mục đích, đó là bảo vệ Tống Như.
Đây mà chuyện mà tất cả người mẹ đều sẽ làm.
Ông cụ Tống im lặng hồi lâu, rồi mới gật đầu nói: "Bây giờ, người trong nhà đều đã đến đông đủ, chuyện này cũng nên giải quyết. Nhĩ Ngọc, con là người bị tổn thương nhiều nhất, con nói đi, có yêu cầu gì ba cũng có thể thỏa mãn cho con."
"Ông nội, ông cứ như vậy mà tin tưởng bà ta?" Tống Nhu vội vàng mở miệng ngăn cản.
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn về phía Tống Nhu: "Tôi chỉ nói sự thật, những chứng cứ kia đều có người đã xem xét qua. Dù cô không tin, cũng không thể cứu vãn được đường sống. Tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều lần."
"Nhĩ Ngọc, con nói tiếp đi." Ông cụ Tống không để ý đến Tống Nhu.
"Con muốn ly hôn, tài sản chung của vợ chồng cứ theo pháp luật mà chia, còn con sẽ giúp Tống Như quản lý những cổ phần kia của công ty. Những thứ khác, con không có yêu cầu gì. Con biết có chỗ con làm không đúng, nói ra bí mật này cũng làm tổn thương đứa trẻ khác. Chẳng qua, con muốn biết, mọi người sẽ xử lý Tống Nhu như thế nào?"
Nghe bà nói ly hôn, ba Tống mới giật mình bừng tỉnh.
Ông ta không ngờ một người vợ luôn nhẫn nhịn, chịu đựng lại có can đảm lớn như vậy.
Ông cụ Tống nghe xong những lời này liền im lặng.
"Nhĩ Ngọc, có một số chuyện con không cần phải làm như vậy. Con muốn cổ phần của công ty, ba có thể đồng ý với con. Nhưng hôn nhân của các con đã nhiều năm như vậy, con thật sự muốn ly hôn sao?"
Tăng Nhĩ Ngọc chỉ bình tĩnh hạ tầm mắt: "Ở nhà họ Tống, nếu một ngày còn có Tống Nhu, sẽ không có chỗ cho mẹ con con."
"Ba đã hủy toàn bộ chức vụ của Tống Nhu tại công ty, sau này cũng không có bất kì quyền thừa kế nào. Như vậy con có thể thay đổi ý định không?"
"Ông nội." Tống Nhu khiếp sợ đứng lên, lớn tiếng hô lên: "Cháu là cháu gái ruột của ông, ông không thể đối xử với cháu như vậy."
"Con gái của tiểu tam không có quyền thừa kế nhà họ Tống, những lời này hình như chính cô đã nói cho tôi biết." Tăng Nhĩ Ngọc lạnh lùng mở miệng, không chùn bước.
"Thế còn Tống Trình, chẳng phải nó cũng..."
"Nếu không phải Tống Trình và Tống Kiệt cùng xuất hiện, tôi sẽ luôn chịu sự tính toán của cô sao? Cô phải cảm ơn anh trai và em trai của cô, nếu không thì sao cô có thể làm cô chủ nhiều năm như vậy." Tăng Nhĩ Ngọc cực nhạo: "Cô cũng phải cảm tạ ông trời, vì đã để cho Tống Như bình an vô sự. Nếu không tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật đắt."
Nói xong những lời này, ánh mắt của Tăng Nhĩ Ngọc dừng trên người ông cụ Tống: "Ba, con cũng không phải người tuyệt tình. Con quay về nhà họ Tống không phải là không được nhưng điều kiện của con là không muốn nhìn thấy Tống Nhu ở nhà họ Tống. Cô ta đã làm sai rất nhiều chuyện, không thể lần nào cũng bao che cho cô ta được. Dung túng nhau vậy sẽ chỉ khiến cô ta càng làm nhiều chuyện sai trái hơn thôi."
"Ban đầu Tống Như rời khỏi nhà họ Tống như thế nào, bây giờ cô ta phải rời khỏi như thế."
"Tống Như không dựa vào nhà họ Tống, từng bước đạt được như ngày hôm nay nó đã phải chịu khổ rất nhiều. Con muốn Tống Nhu phải trải qua một lần, để xem cô chủ nhà họ Tống sẽ trở nên như thế nào."
Ông cụ Tống không trực tiếp từ chối mà nghiêm túc xem xét. Thái độ của ông khiến Tống Nhu lo lắng.
"Ông nội, ông đừng nghe bà ta nói. Con thật sự chưa làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tống."
Phớt lờ tiếng la khóc của Tống Nhu, ông cụ Tống trực tiếp trả lời: "Được. Chuyện lần này đều do Tống Nhu, có lẽ nó phải chịu trừng phạt. Từ hôm nay trở đi, nó sẽ phải dọn ra khỏi nhà."
"Chỉ cần ba thật sự làm được, con sẽ trở về nhà họ Tống. Về phần chuyện của con và anh ấy, để chúng con tự giải quyết." Cuối cùng Tăng Nhĩ Ngọc cũng liếc nhìn ba Tống, chỉ là trong mắt không còn chút tình cảm nào.
"Ba hiểu." Trong tình huống này, ông cụ Tống chỉ có thể lựa chọn như vậy.
"Không. Ông nội, chứ là cháu gái ruột của ông, ông không thể đối xử với cháu như vậy. Ông nội, cháu biết cháu sai rồi." Tống Nhu hoảng hốt, trực tiếp quỳ xuống trước mặt ông cụ Tống, khóc rống lên: "Cháu sẽ sửa, cháu sẽ sửa lại tất cả. Cầu xin ông đừng đuổi cháu đi."
Ông cụ Tống cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật của Tống Nhu, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ông còn nhớ năm đó Tống Như ra khỏi cửa lớn nhà họ Tống như thế nào, thoải mái đi ra, dường như là một con người mới. Bây giờ cháu không xứng nhận được sự đồng tình của ông. Ông không ngờ, nhà họ Tống lại bồi dưỡng ra một cô chủ như vậy. Ông cho cháu rất nhiều cơ hội, nhưng cháu đều không biết quý trọng."
"Cháu đi tới ngày hôm nay, không thể trách ai, lúc cháu ra tay với chị em ruột của mình, nên nghĩ tới sẽ có ngày như thế này. Tự cháu phải trả giá cho những chuyện mình đã làm, cháu muốn thành công, không ai ngăn cản cháu, nhưng cháu phải dựa vào thực lực của chính mình, giống như Tống Như."
"Không phải nhà họ Tống bỏ rơi cháu, mà là cháu tự chặt đứt đường lui của mình."
"Cháu đi đi, nhà họ Tống không có người như cháu."
Nghe ông cụ Tống nói vậy, cả người Tống Nhu đều bối rối, qua rất lâu, cô ta đột nhiên nở nụ cười: "Tôi không biết vì sao mọi người giúp đỡ mẹ con họ, các người muốn tôi đi, chẳng khác gì các người bảo tôi đi tìm chỗ chết."
"Vận mệnh là của cháu, nếu cháu không biết quý trọng, không ai quản cháu." Ông cụ Tống dùng sức gõ gậy xuống đất, phản ứng của Tống Nhu khiến ông càng thêm đau lòng.