Lúc này trên mạng những bình luận trên mạng đã hơn vài trăm cái.
“Tống Như quay phim bị đao làm thương lên mặt, trực tiếp đưa đến bệnh viện thẩm mỹ rồi!”
“Lầu trên đứng có nói đùa, rõ ràng là ngã gãy chân!”
“Không phải chứ, hình như là rách mặt, vết thương khá nghiêm trọng, người trong đoàn làm phim tiết lộ tin tức, nói Tống Như lúc được đưa đến bệnh viện, trên mặt toàn là máu.”
“Không muốn đâu!”
Trên mạng còn có người nói Tống Như là sao chổi, sẽ mang đến vận xui cho người khác, thậm chí có người đào lại chuyện những người bên cạnh cô gặp chuyện không may mắn từ khi cô bước vào nghề đến nay, làm thành một bài viết.
Thậm chí còn có những trang cá nhân bói toán trên mạng, công khai thể hiện Tống Như là khắc tinh, tướng mặt đều thể hiện ra ở đó, bất cứ ai lại gần cô đều bị khắc.
Những bình luận như vậy lại thêm những bài viết kia, thật sự có người thực sự tin rằng Tống Như là sao chổi.
Những nghệ sĩ cùng công ty với cô sẽ xuống dốc, phim cô tham gia sẽ gặp phải phiền phức, diễn viễn đóng phim cùng cô sẽ gặp phải chuyện bất trắc.
Đại đa số mọi người đương nhiên sẽ không tin những lời mê tín dị đoan, nhưng trong xã hội ngày nay, nói những lời kì lạ gì đó đều có người tin.
Tống Như chính là sao chổi.
Một người bị gắn với cái danh tiếng này, còn có thể tiếp tục lăn lộn trong giới diễn viên sao? Còn có đạo diễn nào dám dùng cô nữa? Càng đừng nói đến các nhãn hiệu và các nhà đầu tư...
Mọi người đều muốn một vận khí may mắn, nhất là vận tài, những tin đồn thế này sẽ càng làm tổn hại nghiêm trọng đến sự nghiệp của Tống Như, một khi tác phẩm cô tham gia có vấn đề gì, mọi người đều sẽ nghĩ đến cô.
Người đứng sau đồn thổi những tin đồn này, không chỉ hủy hoại sự nghiệp của Tống Như, còn hủy hoại cả cuộc đời cô.
......
Cửa phòng cấp cứu, Dương Gia Cửu vẫn luôn chờ đợi.
Từng hình ảnh Tống Như bị thương đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh....rất lâu không tan biến.
Trái tim anh chưa từng có giây nào bình tĩnh, hận không thể lập tức lôi người đằng sau ra!
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, nói với Dương Gia Cửu: “Vết thương của bệnh nhân nam đã tiến hành khâu lại, không có hiện tượng gãy xương, bệnh nhân nữ vẫn còn hôn mê, mắt cá chân có tổn thương, ngoài ra còn nghi ngờ khả năng não bộ tổn thương, có khả năng bị chấn động nhẹ, cần phải quan sát 24 tiếng.”
“Tôi thấy các người là người quay phim phải không? Bệnh viện nhỏ như chúng tôi khả năng bảo mật phòng hộ không phải vô cùng tốt, để bệnh nhân có một môi trường nghỉ ngơi yên tĩnh, các người có suy nghĩ đến chuyển viện?”
“Đúng rồi, bệnh nhân nam đã tỉnh rồi.”
“Cám ơn, bác sĩ.”
Dương Gia Cửu nhanh chóng bước vào, nhìn vẻ mặt bình thản của Tống Như nằm trên giường bệnh, hít thở bình thường, trái tim lơ lửng của anh cuối cùng cũng đặt xuống.
Tại sao người bị thương không phải là anh? Tại sao ông trời lại để Tống Như chịu khổ như vậy!
Anh thà rằng người chịu tất cả là anh, chứ không phải là Tống Như.
“Cô ấy có lẽ không sao đâu.” Âu Dương Hải nhìn Dương Gia Cửu, nhàn nhạt mở miệng.
Dương Gia Cửu chỉ là không yên tâm, anh lại im lặng nhìn Tống Như rất lâu, mới giống như xác định cô bình an không sao, quay người nói Âu Dương Hải giường bên cạnh: “Nếu như lúc đó không phải là anh, Tống như có lẽ....”
“Nếu như anh muốn cảm ơn tôi, vậy thì không cần, tôi không muốn nhìn anh.”
“Vậy anh muốn nhìn ai?” Dương Gia Cửu cảm thấy trong lời Âu Dương Hải có lời.
“Cái đó...trợ lý của Tống như bây giờ đang làm gì? Để cô ấy đến chăm sóc tôi.”
“Có thể.” Dương Gia Cửu căn bản không có suy nghĩ, liền đồng ý đưa người qua.
“Đạo cụ của đoàn làm phim trước nay luôn có người chuyên môn bảo quản, sẽ không đúng lúc xảy ra vấn đề lúc đó, tra đến đâu rồi?” Âu Dương Hải vừa nghĩ đến tình cảnh lúc đó, liền lập tức tức giận.
Vậy mà có người không sợ chết như vậy, động tay động chân với đạo cụ của anh và Tống Như.
Giọng nói của Dương Gia Cửu vô cùng lạnh lẽo: “Tôi sẽ tìm ra người đó, để vết thương ngày hôm nay anh phải chịu, trả lại gấp mười cho anh.”
“Vậy thì trước khi anh trả lại gấp mười cho tôi, để tôi cảm ơn anh trước một tiếng.” khóe miệng Âu Dương Hải nhếch lên nụ cười hiếm thấy.
Nếu như không phải anh bị người đó làm thương, làm sao có cơ hội tiếp xúc với Bùi Hiển Hiển chứ?
Anh cũng biết người khác lúc nào cũng sợ anh, nhưng cô nhóc đó dường như phản ứng hơi mạnh chút...hiện giờ anh bị thương, cô ấy có lẽ sẽ thả lỏng một chút đi?
Dương Gia Cửu ý vị sâu xa nhìn anh ta một cái, không có nói gì thêm.
Rất nhanh, Bùi Hiển Hiển liền đến, nhìn ra hốc mắt còn đỏ, giống như khóc.
“Tổng Giám đốc Dương, chị Tiểu Như thế nào rồi?”
“Đã không có gì đáng lo rồi, chỉ là còn cần theo dõi một chút.” Dương Gia Cửu liếc nhìn Âu Dương Hải bên cạnh một cái: “Chỉ là anh ta bị thương ở vai, tạm thời cần người chăm sóc, đoàn phim bên đó không có người thích hợp, nếu cô thuận tiện, thì ở lại đây chăm sóc cậu ấy đi, xem như thay Tống Như cảm ơn anh ta.
Dương Gia Cửu bán người, cũng có lí có căn cứ.
Bùi Hiển Hiển chớp chớp mắt, hôm nay lúc sự cố xảy ra, cô ở hiện trường cũng bị dọa ngốc luôn, nếu không phải Âu Dương Hải kịp thời phải ứng lại, hậu quả không thể tưởng tưởng nổi, cô cũng phát hiện, người đàn ông đó dường như cũng không đáng sợ như vậy.
“Được, tôi biết rồi.”
Bùi Hiển Hiển gật đầu, giọng nói dứt khoát vô cùng.
Thời khắc đó Âu Dương Hải nằm giường bên cạnh, sau khi nghe thấy giọng nói của cô, nụ cười thêm sâu.
Người của đoàn phim đều đợi trong sảnh bệnh viện, không dám vào làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, hiện tại kết quả này đã là trong cái rủi có cái may, mọi người đều đang đợi Tống Như tỉnh lại.
Ngày thứ hai, Tống Như cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy bức tường trắng trong bệnh viện, ho hai tiếng, cổ họng vô cùng đau, trên người một chút sức cũng không có....
Cô nhìn thấy Dương Gia Cửu nằm dựa trên ghế ngủ, không muốn làm phiền anh, đang muốn miễn cưỡng đứng dậy lấy nước, Dương Gia Cửu liền tỉnh.
“Thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái? Đau chỗ nào?” Anh lo lắng nắm lấy tay Tống Như, căng thẳng nhìn cô, giọng nói vô cùng khàn đục, người đều...
Một ngày một đem này, anh vẫn luôn không chợp mắt, vẫn luôn trông cô.
Tống Như lắc đầu, vừa muốn mở miệng, Dương Gia Cửu liền cướp lời trước: “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, anh ta không sao, vết thương đã băng bó ổn rồi.”
“Em......” Tống Như mở miệng: “Gia Cửu, em có phải khiến anh lo lắng rồi?”
Dương Gia Cửu lắc đầu, ánh mắt thâm sâu: “Chỉ cần em tỉnh lại là tốt rồi!”
“Xảy ra chuyện này, người của đoàn phim có lẽ đều vô cùng lo lắng? Gia Cửu, đừng trách mắng những người không liên quan.” Tống Như vừa nói, lại ho hai tiếng.
“Anh sẽ không bỏ qua bất cứ một ai có hiềm nghi.”
Chuyện này, anh nhất định sẽ tra đến cùng.
“Tổng Giám đốc Dương....” Đạo diễn nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng nói chuyện, nhẹ nhàng gõ cửa: “Tống Như tỉnh rồi sao?”