Mục lục
Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em Dị Bản Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Gia Cửu hỏi vậy, phó đạo diễn hoảng sợ không dám nói tiếp nữa, vẫn luôn cúi đầu, căn bản không dám nhìn bọn họ.



"Nói chuyện đi chứ, lúc nãy không phải rất chuyên nghiệp sao? Hay là anh thấy tôi và Tống Như là bạn, thế nên không dám tiếp tục tác oai tác quái như lúc nãy anh đã làm?"



"Dương... Tổng giám đốc Dương, đây đều là hiểu lầm cả, tôi có thể giải thích! Tôi thật sự không ngờ được ngài và cô Tống là bạn bè." Phó đạo diễn lắp ba lắp bắp giải thích, mong rằng sẽ nhận được sự tha thứ của Dương Gia Cửu.



"Hiểu lầm ư? Đoàn phim của mấy người đối xử với diễn viên như thế à? Cô ấy lạnh đến mức đó rồi, còn phải nói ra lời thoại sao? Mấy người thật sự muốn quay phim, hay là mượn danh nghĩa này để bắt nạt người khác?"



Giọng nói của Dương Gia Cửu rất lạnh lùng, hơn nữa còn lộ ra một cơn giận dữ bất khả xâm phạm.



"Tôi... Xin lỗi, tổng giám đốc Dương, tôi thật sự..."



Phó đạo diễn đổ mồi hôi lạnh liên tục, đối mặt với sự chất vấn của Dương Gia Cửu, căn bản không biết nên phản bác kiểu gì.



"Tôi cho rằng Tống Như đã làm mọi chuyện mà một diễn viên có thể làm, nhưng mấy người... Đủ chuyên nghiệp sao?" Dương Gia Cửu lạnh mặt: “Đây không phải là vấn đề mà chỉ cần xin lỗi là giải quyết được!"



"Tổng giám đốc Dương..."



"Trừ phi anh có thể chứng minh anh mặc trang phục mùa hè, cũng có thể diễn kịch dưới trời mưa thế này." Dương Gia Cửu kéo hai cái ghế, cùng Tống Như ngồi xuống, chờ xem phó đạo diễn biểu diễn.



Xung quanh đều là người trong đoàn kịch, ai cũng cúi đầu, bởi vì trong những người xem kịch lúc nãy cũng có bọn họ, mà bây giờ, rõ ràng là Dương Gia Cửu đang muốn báo thù thay cho Tống Như.



Phó đạo diễn lúng túng cười một tiếng: “Tổng giám đốc Dương, thời tiết lạnh thế này, hơn nữa, tôi cũng không phải là diễn viên."



"Thế diễn viên thì sao? Cô ấy là một diễn viên nữ nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của mấy người để diễn, anh là một người đàn ông, cảm thấy lạnh sao?"



Giọng nói của Dương Gia Cửu chứa đầy sự tức giận bị kìm nén, anh đã khắc chế tính tình của mình, nhưng hôm nay anh không thể không ra mặt cho Tống Như được.



Phó đạo diễn cúi đầu, đối phương là tổng giám đốc của tập đoàn Đại Thiên.



Anh ta không dám chọc, từ lúc này bắt đầu, anh ta phải làm theo ý họ, nếu không thì chờ đợi anh ta sẽ là thất nghiệp.



Người trong đoàn phim trơ mắt nhìn phó đạo diễn cởi đồ, mặc quần chữ nhật đứng trong gió rét, lạnh đến mức run lẩy bẩy.



"Thoại đi." Dương Gia Cửu lạnh lùng nói.



"Tôi..." Ngay cả sức lực để nói chuyện mà phó đạo diễn cũng không có, môi lạnh đến mức tím tái, đứng trước mặt mọi người nhưng không biết nên làm thế nào cho phải.



Dương Gia Cửu không nhìn anh ta nữa, mà nhìn những người khác trong đoàn kịch: “Quần áo của Tống Như bị nước làm ướt, là ai làm?"



Người trong đoàn phim bị doạ sợ không ít, nhất là nhân viên phụ trách quần áo, cuối cùng chỉ ra một thợ trang điểm.



Là một người phụ nữ trẻ tuổi, cô ta trợn to hai mắt, khẩn trương nói: “Tôi không cố ý..."



Thế nhưng Dương Gia Cửu căn bản không muốn nghe cô ta giải thích, mở miệng nói: “Đưa nước mà mấy người dùng để tạo mưa tạt lên người cô ta, không tạt xong, ai cũng đừng đi."



Bọn họ dằn vặt Tống Như như thế, sao có thể an toàn lui thân!



Anh đã sớm không nhịn được mà ra mặt cho Tống Như, chuyện ầm ĩ đến mức này, anh rất đau lòng.



Những người trong đoàn phim sửng sốt một chút, thấy Dương Gia Cửu vẫn kiên trì như vậy, biết là không tránh thoát, không còn cách nào khác nên đành tạt nước lên người thợ trang điểm đó.



"Chúng tôi cũng không còn cách nào nữa..."



"Cô nhịn chút đi..."



Thợ trang điểm đó cầm nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất.



Bên kia, phó đạo diễn đã sắp không chịu đựng nổi. Anh ta là một người đàn ông mà lại không ngừng xoa khắp người, muốn để cho mình ấm áp hơn một chút, dáng vẻ đó vô cùng buồn cười, so với dáng dấp vênh váo tự đắc khi đối với Tống Như thì không khác gì hai người khác nhau.



Lúc này Dương Gia Cửu mới quyết định thu tay lại: “Tiêu chuẩn của đoàn phim mấy người cũng chỉ vậy, sau này người trong đoàn đội này, tôi xem ai dám dùng!"



"Chuyện hôm nay tôi giúp Tống Như, mấy người cân nhắc một chút rồi đừng nên nói ra ngoài..."



Nói xong, Dương Gia Cửu đưa Tống Như rời đi, trong giây phút xoay người, Dương Gia Cửu nhìn những người đó, nhất là cái người phó đạo diễn kia.



Phó đạo diễn bị sợ mà vội vàng cúi đầu, Dương Gia Cửu mới thu hồi tầm mắt.



Tiêu Dịch Trạch và chị Hy vội vàng đi theo.



Người trong đoàn phim vây quanh người phó đạo diễn: “Anh không sao chứ?"



"Tôi..." Phó đạo diễn lạnh như muốn đóng băng, nhưng chỉ có thể nuốt nỗi đau này vào bụng, anh ta không ngờ được Dương Gia Cửu lại lãnh khốc và vô tình hơn cả lời đồn đãi.



Hà Văn, lần này bị cô hại chết rồi!



Ngay cả bối cảnh của Tống Như mà còn không điều tra rõ, thế mà dám để anh ta trút giận thay cô ta sao?



Không biết sống chết.



...



Trên đường về, Tiêu Dịch Trạch lái xe, chị Hy ngồi ở ghế lái phụ, Tống Như và Dương Gia Cửu ngồi ở hàng ghế sau.



Bọn họ thực sự là một cặp...



Trên mặt Dương Gia Cửu không còn sự tức giận như lúc nãy nữa, chỉ còn lại lo lắng và không biết làm sao.



Anh cẩn thận che chở Tống Như, sợ chân cô lạnh, dùng lòng bàn tay xoa xoa, để cho cô có thể ấm áp hơn một chút. Thấy sắc mặt của Tống Như từ từ khôi phục, anh mới yên tâm, chỉ là trong cặp mắt kia ẩn giấu quá nhiều ý nghĩ sâu xa.



"Em không sao rồi." Tống Như sợ anh không tin, nói rất nghiêm túc.



Dương Gia Cửu không nói gì, Tống Như tiếp tục nhỏ giọng nũng nịu: “Em từng bước đi tới như ngày hôm nay, những chuyện này cũng thường thấy. Em không nhường họ, cũng không oan ức chịu đựng, anh đừng lo."



Dương Gia Cửu lạnh lùng quay đầu, bầu không khí cực kì áp bức.



Tiêu Dịch Trạch không khỏi thừa nhận, Dương Gia Cửu còn lợi hại hơn anh ta tưởng nhiều, hơi thở vờn quanh anh, giống như đế vương vậy.



Anh tàn nhẫn với người ngoài, nhưng trái ngược với nó, khi đối xử với Tống Như lại rất dịu dàng.



Chỉ cần là anh muốn làm, thì không có chuyện không làm được. Người đàn ông như vậy đứng chung một chỗ với Tống Như, cực kì xứng đôi.



"Tôi sẽ liên lạc với đạo diễn và nhà sản xuất, để bọn họ điều người khác tới quay..." Tiêu Dịch Trạch nói.



"Đổi phó đạo diễn và chụp ảnh, cả đội phụ trách trang phục và trang điểm mà tôi muốn, tiền, tôi bỏ ra." Dương Gia Cửu lạnh lùng nói: “Tôi nhớ dưới cờ của Oatlets có hai đội ngũ như vậy."



"Quả thật có, chỉ là công ty vẫn luôn để cho họ đi theo Hà Văn và Lí Hiểu Đồng, nội bộ công ty cũng ngầm thừa nhận đó là đoàn đội chuyên dụng của hai người."



Chị Hy ngồi bên cạnh trừng mặt nhìn, chuyện nội bộ của Oatlets, sếp của cô lại rõ ràng như thế, Đại Thiên quả nhiên rất lợi hại...



"Liền muốn đoàn đội này, bọn họ dám dùng thủ đoạn sau lưng tôi, thì phải gánh vác hậu quả."



Tiêu Dịch Trạch suy nghĩ một chút, chẳng lẽ Dương Gia Cửu biết người đứng phía sau giở trò quỷ hôm nay là ai?



Lời nói của Dương Gia Cửu không có vấn đề gì, dù sao Tống Như cũng là nghệ sĩ đã kí hợp đồng với Oatlets, cô đương nhiên có tư cách hưởng thụ tài nguyên nội bộ của Oatlets, nếu không thì cô cần gì phải kí hợp đồng với Oatlets? Hơn nữa, gần đây Hà Văn và Lí Hiểu Đồng cũng không tham gia đoàn phim nào, bây giờ đoàn đội đó vẫn đang trong trạng thái chờ lệnh, dĩ nhiên có thể sử dụng.



Tống Như nhìn gương mặt lạnh lùng của Dương Gia Cửu, cúi đầu.



Cô cảm giác được lần này Dương Gia Cửu nổi giận thật, bởi vì cô không để ý cơ thể mà cố chấp quay phim, làm cho anh lo lắng.



Dọc theo đường đi, Tống Như cũng không nói gì, cô muốn chờ lúc hai người ở một mình rồi lại giải thích cho anh nghe, nhưng khi vừa về tới khách sạn, Dương Gia Cửu liền đổi áo khoác và đi ra ngoài, chỉ nói là phải đi nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK